Việc nhà đều đã được mẹ Tần làm xong nên cũng không có việc gì bận rộn, thế là mẹ chồng nàng dâu lại xắn tay áo lên chuẩn bị luộc mẻ trứng mới.
Thẩm Y Y nói: “Sáng hôm nay con đến chợ thức ăn bán trứng đã nhìn thấy thím Trần, con đoán lúc này hàng xóm quanh đây đều đã biết con bán trứng luộc nước trà rồi.”
Mẹ Tần nói: “Con mặc kệ họ, trước giờ bà ấy luôn là người miệng rộng, chưa lúc nào đóng lại được, hơn nữa lão nhị nhà bà ấy cũng bí mật buôn bán đấy.”
“Không phải chỉ có một mình Đỗ Giang sao? Con trai của thím Trần buôn bán từ khi nào ạ?” Thẩm Y Y hỏi.
“Từ năm ngoái, cũng không muộn hơn Đỗ Giang bao lâu cả, ban đầu cũng không để cho ai biết, mẹ biết được cũng nhờ Thím Đỗ nói.” Mẹ Tần nói.
Thẩm Y Y: “Rất nhanh tự kinh doanh buôn bán sẽ trở thành công việc phổ biến nên mẹ cứ yên tâm, con sẽ không khiến gia đình chúng ta mất mặt.”
“Mẹ chưa từng cảm thấy con buôn bán thế này là mất mặt, dựa vào hai tay, hai chân mình kiếm tiền, không trộm không cướp thì mất mặt cái gì?” Mẹ Tần nói.
Thẩm Y Y cười: “Mẹ nói không sai, con cũng không cảm thấy mình buôn bán thế này là mất mặt. Mẹ, mẹ đoán xem hôm nay con bán được mười lăm cân trứng, đã kiếm lời được bao nhiêu tiền?”
“Sáu đồng!” Mẹ Tần nhẩm tính, cười nói.
“Vâng, đây chỉ là số tiền kiếm được vào buổi sáng, chạng vạng tối con còn muốn đi bán thêm nên con đoán ngày kế tiếp có thể kiếm lời đến tám chín đồng.” Thẩm Y Y nói: “Nếu buôn bán tốt như vậy, một tháng con có thể kiếm khoảng hai trăm bảy, hai trăm tám đồng tiền lời rồi.
“Bây giờ con chỉ mới bắt đầu nên thị trường còn tốt như thế, chờ qua một thời gian, tình hình buôn bán sẽ chậm lại.” Mẹ Tần không hy vọng con dâu trông chờ quá lớn, đến lúc thất vọng cũng rất lớn.
Thẩm Y Y cười một tiếng: “Mẹ, mẹ nói không sai, bây giờ mới bắt đầu nên buôn bán tốt hơn, sau này chắc chắn trên thị trường sẽ có người khác cũng bán trứng luộc trà và cạnh tranh với con, dù sao món trứng luộc trà này cũng không phải món khó làm.”
“Đúng là như vậy.” Mẹ Tần gật đầu.
Mẹ chồng nàng dâu vừa nói chuyện phiếm vừa nấu trứng.
Sau khi vội vàng làm xong tất cả, Thẩm Y Y lại đi gọi điện thoại đến công xã cho Lâm Đại Chí: “Chị không cần gọi Lâm Đại Chí đến nhận điện thoại, chỉ cần chuyển lời với anh ấy, nói rằng ngày mai đưa một trăm cân trứng gà đến nhà họ Tần là được.”
Lâm Đại Chí là người biết làm việc, lần trước sau khi trở về anh ấy đã tặng cho nhân viên trực điện thoại của công xã hai cân trứng gà.
Cho nên lúc này nhân viên trực điện thoại vừa nhận được điện thoại của Thẩm Y Y đã nói: “Được, tôi đi thông báo cho Lâm Đại Chí.”
Mặc dù Thẩm Y Y là người gọi điện thoại đến công xã nhưng bên công xã vẫn phải trả tiền phí điện thoại, vì vậy Lâm Đại Chí thanh toán tiền điện thoại với nhân viên kia, cũng không quên nhét cho chị ta hai quả trứng gà: “Làm phiền chị phải đi một chuyến rồi, cảm ơn chị.”
“Khách sáo làm gì?” Nhân viên trực điện thoại phất tay rồi đi.