Bởi vì doanh trại của Lâm Đại Chí cùng Tần Liệt ở cùng một địa điểm, thế nên giữa hai người tự nhiên thấy có một chút quen thuộc.
Đương nhiên, đó là điều tốt.
Thẩm Y Y xem trứng gà, 50 cân trứng gà được phân vào hai cái sọt, phía dưới lót không ít nệm rơm, tuy rằng họ vội vàng đánh xe lừa vào thành, nhưng không một quả nào bị hỏng cả.
“Anh Đại Chí mang về nhà cho tôi nhé? Nhân tiện tôi chỉ cho anh biết đường đi, về sau nếu tôi còn muốn lấy trứng gà, anh có thể đưa trực tiếp đến nhà tôi, anh xem có được không?” Thẩm Y Y hỏi.
“Được”. Lâm Đại Chí gật đầu.
Thẩm Y Y nói với Chu Hâm: “Chu Hâm, em có cần đi làm không?”
“Vâng, em sẽ đi trước, hai người bận việc đi nhé.” Chu Hâm cười nói.
Thẩm Y Y gật đầu, khi Lâm Đại Chí lên xe lừa, cô liền chỉ cho anh đường về nhà mình.
Trên đường đi, cô hỏi thăm Lâm Đại Chí tại sao lại xuất ngũ?
“Lúc đó bị thương khi làm nhiệm vụ, chân có chút bất tiện, cho nên tôi xin ra khỏi quân đội.” Lâm Đại Chí nói.
Thẩm Y Y nói: “Không sao đâu, người có bản lĩnh thì sử dụng hai bàn tay trắng của mình cũng có thể làm nên chuyện, tôi thấy trại gà của anh rất phát triển, việc kinh doanh khẳng định sẽ không tệ.”
Lâm Đại Chí cũng tin tưởng chính trại gà của mình, cười cười: “Hiện tại mới chỉ là bắt đầu thôi, sau đó còn phải tìm hiểu khám phá nhiều.”
“Cái chính là phải chú ý dùng bột vôi để khử độc, có thể thì nhập một ít thảo dược cho gà ăn, làm như thế thì sẽ bớt phát sinh bênh cúm gà, quan trọng nhất là phải đi hiệu sách tìm đọc sách hướng dẫn nuôi dưỡng, anh nói muốn làm quy mô lớn thì phải tìm hiểu cái này.” Thẩm Y Y nói.
Lâm Đại Chí cảm thấy cô nói rất đúng, “Đúng vậy, để lát nữa tôi đi hiệu sách tìm xem, có sách như vậy hay không!”
Không bao lâu thì họ đã về tới nhà.
“Mẹ, con đã về rồi.” Thẩm Y Y hô.
“Tốt”. Mẹ Tần liền ra tới.
Thẩm Y Y cười và giới thiệu cho bà, “Me, đây là anh Lâm Đại Chí, anh trước kia cũng từng tham gia quân ngũ, ở cùng đại doanh trại với Tần Liệt, hai năm trước bị thương nên xuất ngũ, hiện tại anh ấy ở quê làm trại nuôi gà!”
“Ai da, đúng thật là có bản lĩnh, tháng sau con trai tôi trở về, đến lúc đó Y Y làm cho các cậu vài món, các cậu ngồi uống một chén với nhau nhé.” Mẹ Tần nói giống hệt Thẩm Y Y.
Lâm Đại Chí gật gật đầu, cười, “Đến lúc đó tôi sẽ đến chơi.”
Lúc anh giúp Thẩm Y Y đem trứng gà vào nhà, Thẩm Y Y mới hiểu rõ chân anh bị thương như thế nào.
Chân anh đi hơi khập khiễng, tuy rằng không rõ lắm, nhưng nếu vào trong quân đội chắc chắn sẽ không làm được việc.
“Trước đây, khi đi làm nhiệm vụ, tôi đã bị gãy xương đùi, điều kiện bên ngoài lúc đó có hạn khiến thời gian chữa trị tốt nhất bị trì hoãn.” Lâm Đại Chí cười nói.
“Không sao đâu, chỉ cần cậu bình an trở về là tốt rồi!” Mẹ Tần đi pha riêng cho anh một ly nước đường đỏ, khi bà nhìn thấy anh bỗng cảm thấy thân thiết, bởi vì chính đứa con trai của mình cũng công tác trong quân đội.
Lâm Đại Chí cười nói: “Thím khách sáo quá.”
“Không có gì”. Mẹ Tần mời anh uống.