Chương 37: Mua Xe Đạp

Uống xong nước đường đỏ, Lâm Đại Chí bắt đầu cân trước mặt họ.

Anh mang theo cân vào nhà, 50 cân trứng gà còn dư ra nửa cân.

Hơn nữa cũng làm theo yêu cầu của cô, chọn trứng gà tương đối nhỏ một chút, bởi vì Thẩm Y Y chuẩn bị trứng gà đem bán, đương nhiên trứng gà nhỏ một chút sẽ có lời hơn.

Hai năm gần đây, giá hàng hóa tăng lên nhanh chóng mặt, ở ngoài, một cân trứng gà có giá 1.4 đồng, nhưng cô lấy sỉ nên một cân chỉ còn 1.2 đồng.

50 cân trứng gà là 60 đồng, được cô trả luôn một lần cho cho Lâm Đại Chí.

“Đại đội các anh có điện thoại không?” Thẩm Y Y hỏi.

“Đại đội không có, nhưng công xã có.” Lâm Đại Chí cũng thật thông minh, “Nếu cô muốn lấy thêm trứng gà, có thể gọi điện cho công xã, họ sẽ chuyển lời cho tôi.”

“Được thôi”. Thẩm Y Y đồng ý.

Lâm Đại Chí cũng không ở lại lâu, vội vàng đánh xe lừa đi qua chợ bên kia để tìm em họ Chu Hâm, sau đó mới đi qua hiệu sách chọn sách.

Anh cảm thấy Thẩm Y Y nói rất có lý, nếu muốn mở rộng trại gà, phải học tập thật nhiều kiến thức.

Lại nói ở trong nhà.



Sau khi tiễn Lâm Đại Chí về, Thẩm Y Y cùng mẹ Tần đã bắt đầu chế tác trứng luộc trong trà.

Tuy rằng Mã Ái Quốc không còn than đá để đưa tới, nhưng trong nhà không phải không trữ hàng, trước mắt cứ dùng trong nhà đã.

Hôm nay cô trực tiếp nấu mười cân trứng luộc trong trà.

Sau khi làm xong trứng trà, thời gian trôi nhanh, cũng đã đến gần giữa trưa, mẹ chồng nàng dâu ăn một bữa cơm trưa đơn giản.

Mẹ Tần liền nói: “Y Y, đợi lát nữa mẹ mang hai cân trứng luộc trong trà đi qua nhà chú hai của con, bảo cho con mượn một cái xe đạp.

“Nhà chú hai có cái xe đạp nào không dùng đến sao?” Thẩm Y Y hỏi.

“Có, năm kia vừa mới mua.”

“Nếu không mẹ hỏi chú hai một chút, xem chú ấy có đồng ý bán hay không? Con muốn mua của chú ấy”. Thẩm Y Y nghĩ ngợi, nói.

Mượn mãi cũng không phải kế lâu dài.

Mẹ Tần gật đầu: “Được, để mẹ hỏi qua xem.”



Bà mang theo hai cân trứng luộc trong trà đi qua đó, mãi cho đến lúc chạng vạng mới trở về, đem theo chiếc xe đạp đã được mua của nhà chú hai.

“Lúc trước, thời điểm chú hai mua là 160 đồng, nghe nói mẹ muốn mua thì chú ấy chỉ bán với giá 100 đồng, mẹ trả hết cho chú ấy rồi.” Mẹ Tần nói.

Được giá đó cũng là do mối quan hệ thân thích giữa hai nhà.

Nhưng cũng không tính là quá lỗ, rốt cuộc xe đạp chính là như vậy, đồ mới đem bán đi liền biến thành second-hand, chắc chắn không đáng giá bao nhiêu tiền.

Thẩm Y Y không ý kiến, “Mẹ, mẹ cứ tính trực tiếp vào tiền trợ cấp”.

“Đúng rồi.” Mẹ Tần cười cười.

Thẩm Y Y thấy thời gian hiện tại vừa vặn hợp lý, liền muốn thử đi bán xem.

“Này, con muốn đi bán bây giờ sao, có cần mẹ đi cùng giúp con tăng thêm dũng khí không?” Mẹ Tần vội hỏi, nói.

“Không cần, con có thể làm được.” Thẩm Y Y cười.

Cô vào nhà mang trứng trà lên, múc trên dưới năm cân, cho vào nồi nhôm lớn có hai tai rồi để vào trong rổ, lại chuẩn bị thêm tờ quảng cáo bán trứng luộc nước trà, cùng với đó sắp sẵn giấy dầu cho khách. Tiếp theo, cô chuẩn bị tiền lẻ, bó kín mít ở ghế xe đạp phía sau.

Cô đạp xe đạp, mang theo năm cân trứng luộc nước trà đi tới cửa đại xưởng.