Chương 4

Cô mỉm cười gật đầu, Tô Mộc Dao không nói gì, kỳ thật lúc đầu cô là bị ép học những thứ này. Nhưng sau này, cũng thấy có chút hứng thú.

Ngón tay pha trà như đang múa, đầu ngón tay vẫn tao nhã như trước, không thể nghi ngờ là tay của Tô Mộc Dao rất đẹp, cho nên tất cả những thứ này càng thêm vui mắt. Khi mọi thứ kết thúc, với hương thơm như mận và hoa lan, ông Tề không khỏi mong chờ.

" Lạc Vũ từng nói rằng ông bị huyết áp cao, vì vậy loại trà cháu pha cho ông tôi hôm nay là trà ô long. Mặc dù thức uống mạnh có vị đắng nhưng sau một thời gian dài lại có vị ngọt và hương thơm lưu lại. Cháu hy vọng ông sẽ thích nó ~" Tô Mộc Dao đưa trà và mời ông uống.

Ông Tề cũng là một người yêu trà, lúc rảnh rỗi sẽ tự mình pha trà, nhưng khi nếm thử hương thơm, ông cảm thấy Tô Mộc Dao có thể không bình thường. Quả nhiên, hương trà bay vào trong miệng, hương vị khuếch tán trong miệng...

Lạc Vũ mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng cũng không phải là không thể bình tĩnh uống trà. Nhìn thấy trong mắt ông ngoại mình có chút kinh ngạc, Lạc Vũ có chút đắc ý nâng chén trà trước mặt lên.

Việc nếm trà không còn xa lạ với ba người có mặt. Nhưng đối với Lạc Vũ đã cô ấy không thể ngồi yên, “ Dao Dao tớ nghe nói rằng cậu đã từ chối buổi hẹn hò mà dì đã sắp xếp?”

" Tớ còn trẻ, không muốn kết hôn sớm như vậy…” Nhưng cô cũng biết mẹ mình là người thương con cái của mình, đối với mẹ Tô Mộc Dao vô cùng ngưỡng mộ.

" Cậu cũng không lớn lắm, nhưng ở trong mắt dì, cậu là đứa con gái không thể giữ lại được nữa." Đối với việc Tô Mộc Dao bị ép buộc đi xem mắt, Lạc Vũ nghĩ đến là luôn muốn cười, nhưng đã làm bạn thì cô ấy phải tìm ra cách giải quyết cho bạn của mình.

Khóe miệng của Lạc Vũ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt "Binh tới nước lui, nước tới đất bồi, cậu không gả, chẳng lẽ họ còn có thể ép cậu kết hôn? Bằng cách này, cô chú sẽ không ép cậu đi xem mắt nữa.” Lạc Vũ cảm thấy rằng ý tưởng tuyệt vời của mình, thực sự rất hay.

Tuy rằng bị lời nói của Lạc Vũ có chút mê hoặc, dù sao cô không đi, bố mẹ cũng không thể ép buộc nổi cô ? Có thể trì hoãn một lần, nhưng không thể quyết định trì hoãn mãi được...

Đặt tách trà trên tay xuống, ông Tề thực sự hài lòng với Tô Mộc Dao, một cô gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện, thậm chí còn hài lòng hơn cả cháu gái của mình. Càng xem càng thích, không khỏi nghĩ đến vừa rồi cháu gái nói... "



“Một ngày nào đó khi cần, cậu có thể cho tớ mượn một người, tớ ở chung với." Gần đây cô đều ở cùng anh trai nên rất an toàn nghĩ đến Tô Mộc Dao không khỏi cười thầm. Diệp Thục Thư đã đến căn hộ của Tô Mộc Nhiên để la hét bắt cô mỗi ngày đều phải đi xem mắt, nhưng vì sự xuất hiện của Tô Mộc Nhiên cô có thể trốn thoát được.

Chỉ là không biết từ lúc nào Tô Mộc Dao đã thường xuyên nghe được tên Mặc Dục Thành từ miệng ông Tề. Nói thật là choáng ngợp, như muốn quảng bá anh ta vậy.

Cuối cùng tiễn hai người đi, Tô Mộc Dao mới trở lại căn phòng nhỏ mà cô đã chuẩn bị sẵn, đang định nghỉ ngơi thì điện thoại di động vang lên, người gọi là mẹ cô, người mà cô đã tránh mặt gần đây. ... Lúc này, Tô Mộc Dao cảm thấy nhất định có điềm gở...

"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Tô Mộc Dao đoán ra được, đại khái là... lại là một lần xem mắt.

Quả nhiên, ở đầu bên kia điện thoại, Diệp Thục Thư lại nảy ra một ý tưởng mới so với buổi hẹn hò mà cô đã nói trước đó.

Hơi nhướng mày, cô không nói nên lời: "Nhị thiếu lần trước hẳn là vẫn còn ở bệnh viện đi. Mẹ yên tâm, lại đến một người, con xử lý một người?"

Tô Mộc Dao không biết rằng Diệp Thục Thư ở đầu dây bên này có một nụ cười rực rỡ như vậy. Con ngoan, muốn đánh thì tùy con, đánh được không mới quan trọng.!

Diệp Thục Thư nghiêm mặt nói: " Dao Dao, Mặc gia lần này chính là đối tượng xem mắt của con, bọn họ gia tộc chính là cao thủ quân sự con cho rằng con có thể đánh bại bọn họ sao?"

"Nếu đánh được, hắn nhất định phải chết..." Lời nói này khiến cho Diệp Thục Thư ở bên này suýt chút nữa không thở nổi. Thử nghĩ xem, họ đều giáo dục con gái mình thành quý cô dịu dàng vì sao con gái mình lại như vậy?

"Bảo bối, đánh người thì không sao, nhưng gϊếŧ người thì mẹ không giải quyết được đâu" Diệp Thục Thư cũng không muốn phải đi lau mông chỉ vì chuyện của Tô Mộc Dao tốn thời gian và công sức, không biết bao giờ buổi xem mắt mới thành công

Tô Mộc Dao chỉ là nói chuyện, cô làm sao thật sự có thể gϊếŧ người, cái này không sao... Ừm có sao đấy... " Con không có thời gian cùng hắn ra ngoài ăn cơm tán gẫu, con không biết.”



Nghe thấy Tô Mộc Dao muốn từ chối Diệp Thục Thư lập tức nói: "Mẹ sẽ để Dục Thành trực tiếp đến cửa hàng của con, sẽ không lãng phí thời gian của con, tiện thể mời hắn một chén trà là được. Đó là lãnh thổ của con nên con cũng không cần lo lắng gì, như vậy có được không?”

"Đừng hỏi con, con chắc chắn là con chắc chắn nói là không được. Nếu không còn chuyện gì con sẽ cúp máy đây ..." Tô Mộc Dao trực tiếp tắt điện thoại.

Tô Mộc Dao cũng không quá coi trọng vấn đề này, khi Diệp Thục Thư gửi tên và số điện thoại di động của người đàn ông, cùng với thời gian đã thỏa thuận với anh ta vào ngày mai đến điện thoại di động của cô, Tô Mộc Dao chỉ cảm thấy cái tên này có chút khó hiểu nhìn quen quen.

Sáng hôm sau, khi Tô Mộc Dao đến cửa hàng, cửa vừa mở. Trừ những ngày đầu cửa hàng vô cùng tấp nập, còn lại nhịp sống cầm chừng dần trở lại.

Nhan Ni là quản lý cửa hàng của Mộc Hoa đồng thời cũng là đàn chị của cô khi học đại học, chỉ là khi còn học đại học, họ ở khác khoa nhau nên không có nhiều giao lưu.

Tô Mộc Dao và Nhan Ni gặp nhau vào đợt cô tuyển dụng, "Chị ơi, đợi một chút chị lấy cái bảng này treo lên cửa cho em ."

Nhan Ni đang sắp xếp gọn gàng những bó hoa trong tay, sau đó đến nhà kho lấy đồ mà Tô Mộc Dao muốn.

Khi thông tin ở trong tay Tô Mộc Dao cô vừa mới mài xong mực, nhìn thấy đôi mắt sáng sắp lộ ra ngoài của cô gái nho, Nhan Ni không khỏi tò mò, " Dao Dao, em định viết cái gì vậy?"

“Viết chuyện thú vị..." Tô Mộc Dao cầm lấy bút lông, khóe miệng tà ác cong lên, từ vừa bắt đầu viết, liền một mạch viết xong... Viết xong bút đứng lên, nhìn dòng chữ trên tấm biển treo, khá hài lòng ...

Nhan Ni tò mò liếc nhìn, đột nhiên không nhịn được cười nói: " Dao Dao, Mặc Dục Thành này khıêυ khí©h em cái gì sao?"Tên anh ta bị ghi vào tấm biện to đùng!

“Lát nữa nhớ treo nó trên một cái cột dễ thấy. Vị trí đó phải được anh ta nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên trước khi bước vào cửa." Nói xong Tô Mộc Dao trịnh trọng treo nó lên ngay trước cửa.