Chương 3

Tô Mộc Dao cảm thấy rằng cuộc sống luôn đầy những bi hài. Một giây trước cô bắt quả tang bạn trai vụиɠ ŧяộʍ sau lưng mình, nhưng giây tiếp theo lại bị gia đình ép phải đi xem mắt. Chẳng lẽ cô còn độc thân thì ông trời cũng tức giận sao?

"Dao Dao, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng ... Con cũng không còn nhỏ nữa" Diệp Thục Thư trên mặt hiện lên sự lo lắng trông có vẻ lo lắng.

Tô Mộc Dao thầm nghĩ trong lòng: Vậy sao, con mới 23 tuổi vừa tốt nghiệp đại học, mẹ thấy ai kết hôn sớm như vậy chưa.

"Đúng vậy, Dao Dao con đừng bị công việc ảnh hưởng đến việc kết hôn, bố mẹ nhất định sẽ tìm cho con một người tốt nhất, để sau này con không phải chịu thiệt thòi." Tô Anh Thiên trên mặt khẳng định nói.

Đối mặt với sự tha thiết của hai vị trưởng lão, Tô Mộc Dao tựa hồ không để ý, nhưng thấy bọn họ đợi đến khi có đáp án cũng không bỏ cuộc, liền ân cần nói: “Đừng trách con không nhắc nhở trước, con không muốn xem mắt thì con sẽ không đi xem mắt, không thì...gặp một người đánh một người.”

Trong đại viện Mặc Gia, người nào đó cũng đang phải đối mặt với 3 phiên xét xử. Nhà họ Mặc là người đứng đầu trong lĩnh vực chính trị và quân đội. Bố của Mặc Dục Thành là tham mưu trưởng của Bộ Tổng tham mưu. Ông nội mặc dù đã nghỉ hưu nhưng uy tín của ông trong quân đội thì không ai bì được.

Hơn nữa lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, Mặc Dục không từ nhỏ đã bị ném vào quân đội, từ nhỏ đã nhập ngũ, trở thành thiếu tướng trẻ nhất ở tuổi hai mươi sáu. Với tư cách là đội trưởng của đội đặc nhiệm số 1, Mặc Dục Thành luôn là người đầu tiên xông lên trước nguy hiểm, điều này khiến những người lớn tuổi trong nhà không khỏi lo lắng như sống trên đầu mũi dao.

Đến 27 tuổi Mặc Dục Thành vẫn độc thân, tuy anh không vội, nhưng gia đình anh lại rất vội. Về việc Mặc Dục Thành chưa kết hôn, Mặc gia cũng không vội khi anh 27 tuổi chưa lập gia đình, nếu anh có bạn gái...hoặc có một mối tình đầu gì đó có lẽ là đủ rồi....

Nhưng Mặc Dục Thành? Không có người yêu cũ, thậm chí không có mối tình đầu, khiến người lớn trong nhà rất lo lắng liệu đứa con trai này có vấn đề gì về mặt kia không....

" Xem mắt? Con không có hứng!" Mặc Dục Thành không chút nghĩ ngợi từ chối, tuy rằng anh không cự tuyệt việc sau này kết hôn sinh con bởi vì nó là nhu cầu, nhưng cũng không có nghĩa là hiện tại anh sẽ làm như vậy.

Bố Mặc nghe thấy lời con trai mình nói, lập tức hừ lạnh một tiếng, "Cái này không phải con có hứng thú là được, quân lệnh như sơn, con còn muốn trái lệnh ta."

Thực sự, trong quân đội quân lệnh như sơn. Nhưng anh không ngờ rằng bố mình sẽ sử dụng quân lệnh vào những việc không liên quan như vậy "....."



Thấy con trai mình không phản đối nhưng cũng không đồng ý, mẹ Mặc lắng nhìn Mặc Dục Thành, " Dục Thành, con có thích cô gái nào không? Nhà của chúng ta không có phân biệt gia tộc, cao sang thấp hèn hay xấu đẹp gì cả, chỉ cần con thích là được. Lần trước mẹ thấy con và cô con gái thứ hai nhà họ Bạch có vẻ khá hợp nhau, con thích cô ấy không?.”

"Con đang nói đến cô Bạch Uyển đó sao? Cô gái đó mặc dù trông cũng được nhưng tính tình quá nóng nảy, có lẽ không thích hợp với Dục Thành." Ông nội Mặc khẽ cau mày, rõ ràng là không hài lòng.

Nghĩ rằng những gì ông nội nói có lý, mẹ Mặc suy nghĩ một lúc rồi nói: " Con có một người bạn có con gái rất ngoan và ít nói. Con nghĩ cô gái tên Dao Dao đó khá phù hợp với Dục Thành nhà chúng ta."

Dưới đôi mắt đầy coi thường của Mặc Dục Thành, anh biết đối tượng xem mắt của anh đã được những người ở đây chốt rồi. Nhưng anh không bao giờ tưởng tượng được trải nghiệm xem mắt lần này của mình lại kỳ lạ như vậy!

............................

“ Dao Dao~ Tớ đưa ông ngoại đến rồi đây~.” Giọng nói truyền đến tai Tô Mộc Dao cô nhanh chóng vén mái tóc dài đứng dậy đi ra ngoài.

Chưa ra đến cô đã nghe thấy giọng nói tức giận của ông ngoại vọng từ cửa vào:“ Nha đầu này, lớn như vậy rồi sao còn lỗ mãng như vậy.”

Nghe thấy ông ngoại trách mình Lạc Vũ lè lưỡi cười toe toét:“Ồ, ông ngoại, ông rõ ràng biết rằng cháu không phải là một quý cô, dù sao trong gia đình chúng ta cũng có ít phụ nữ thật mà. "

Nghe thấy Lạc Vũ nói vậy cô bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi đi tới, trong mắt mang theo ý cười, nhìn thấy ông lão mặc trên người chiếc áo xám đứng cùng Lạc Vũ, lập tức hơi khom người, chào, " Chào ông ngoại, cháu là Tô Mộc Dao bạn tốt của Lạc Vũ, hôm nay rất vui khi được gặp ông.”

“Nhìn xem, cô bé ngoan ngoãn và hiểu biết như thế nào, có được một nửa của cô ấy con cũng không tệ rồi.”Ông ngoại Lạc Vũ cảm thấy tên Tô Mộc Dao hơi quen thuộc, nhưng ông không thể nhớ ra ngay lập tức. Ông không khỏi thở dài đúng là già rồi cái gì cũng không thể nhớ.

Cũng giống như vậy, Lạc Vũ đã nghe quá nhiều lời so sánh nó đã trở thành thói quen. Lúc đầu khi chưa quen với Tô Mộc Dao cô ấy vẫn cảm thấy hơi không hài lòng, nhưng sau khi hai người trở thành bạn tốt, Lạc Vũ sẽ cảm thấy tự hào khi có ai khen Tô Mộc Dao.

Cảm thấy tất cả mọi người đều bị vẻ ngoài của Tô Mộc Dao lừa dối trừ mình, đó là cảm giác tỉnh trong khi mọi người đều say này đơn giản là tuyệt vời với Lạc Vũ.

Nhìn thấy Lạc Vũ bộ dáng phiêu dật, Tô Mộc Dao có chút bất đắc dĩ, lén lút đẩy cô ấy một cái, "Ông ngoại đang nói chuyện cùng cậu"



Bị Tô Mộc Dao gọi hồn trở về, Lạc Vũ mở to đôi mắt to, tràn đầy tò mò nhìn ông nội, "Ông ngoại, ông nói cái gì?"

“ Cháu.... nha đầu này đúng là quá thô tục!" Ông Tề vốn là một nhà nho học, chú trọng nhất các loại tu dưỡng nội tâm, đối với con cháu giáo dục con cháu của họ cũng ở một tầm cao khác.

Nhưng đối với Lạc Vũ, ông ấy thực sự thất vọng rồi. Ông không thể không tự hỏi liệu mình có bế nhầm đứa trẻ ngay từ đầu không. Con bé này cá tính quá, chẳng giống ai trong nhà.

Lạc Vũ mở to đôi mắt to ngây thơ không nói gì, nhưng vẻ mặt đầy bất bình. Thấy vậy, Tô Mộc Dao vội vàng làm dịu mọi thứ nói: "Nghệ thuật uống trà vừa tinh tế vừa phổ biến. Ông ngoại, cháu nghe nói rằng ông rất thích uống trà, ông đến phòng trà đi cháu sẽ pha một ấm trà cho ông thưởng thức, ông thấy thế nào?”

“Được được, ông hôm nay đến đây vì muốn thử trà của cháu. Con bé này khen cháu hết lời trên trời dưới đất, nếu không phải có việc bà nhà ông cũng sẽ đến đây. "Ông ngoại và bà Tề đều là những người yêu thích trà, điều mà Tô Mộc Dao giỏi nhất lại là pha trà.”

Cùng người giám sát cách đó không xa giải thích xong, Tô Mộc Dao dẫn đường, dẫn hai người đi lầu hai phòng trà, nơi này chuyên môn chuẩn bị cho khách. Vừa bước vào phòng trà đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng...

Khi đi đến lư hương bên cạnh, Tô Mộc Dao cầm thìa, nhẹ nhàng múc một thìa bột hương cho vào lư hương, sau đó mỉm cười mời ông Tề.

Ông Tề nhìn cách trang trí ở đây, đơn giản nhưng không thiếu hoành tráng, tao nhã nhưng không thiếu vui vẻ. Mùi thơm phảng phất trong mũi, nhưng ánh mắt của ông Tề lại bị bức thư pháp và bức vẽ trên tường thu hút.

"Trà cũng giống như cuộc sống, trà tuy tao nhã nhưng không mất đi khí chất, tĩnh lặng nhưng không thiếu linh khí....”

Với giọng nói kiên định, giống như một vị sư già trong chùa năm đó, Tô Mộc Dao ngẩng đầu nhìn ông Tề bắt gặp sự tán thành trong mắt ông. Có một cảm giác hoang mang khó giải thích, như thể mọi suy nghĩ của cô đều không thể thoát khỏi đôi mắt ấy.

Cặp thư pháp và bức tranh này không giống như được viết bởi những hoạ sĩ nổi tiếng, là cháu viết sao?

Ông Tề vừa dứt lời, Lạc Vũ ở một bên liền bắt chuyện nói:“Đúng rồi ông ngoại, ở trường chúng cháu Dao Dao là một cô gái không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi. Những từ này đều do cô ấy viết, những bức tranh này cũng do cô ấy vẽ.”