Chương 17

Nằm ở trên giường trong chiếc váy ngắn mỏng manh không thoải mái, vừa rồi đổ mồ hôi rất nhiều, cho nên Tô Mộc Dao chỉ kéo váy lên để lấy chút hơi mát....Chỉ là cảm giác thoải mái không kéo dài lâu, càng ngày càng cảm thấy nóng

Bởi vì động tác lặp đi lặp lại, nên vết thương của cô vô ý thức lại bắt đầu rỉ máu. Lăn qua lộn lại một hồi, Tô Mộc Dao lại chìm vào giấc ngủ... nhưng nếp nhăn giữa hai lông mày vẫn không hề giãn ra, nét ửng hồng trên mặt cũng không hề biến mất.

Đàn ông nhậu nhẹt với nhau là chuyện bình thường. Sau khi uống vài lon bia và ăn gần hết mọi thứ, Mặc Dục Thành cuối cùng đã đuổi những người này đi.

Anh không vội thu dọn đồ đạc, mà đi phòng bếp trước xem cháo nấu như thế nào. Khi bưng cháo lên đen vào phòng, Mặc Dục Thành suýt nữa vung tay đánh rơi cả bát cháo xuống sàn.

Lúc này Tô Mộc Dao nằm nghiêng trên giường, vai trái bị thương không chỉ có như vậy, trên người cô không mặc gì? Nhìn thấy chiếc váy nhỏ nằm trên mặt đất. Mặc Dục Thành cam chịu đặt cháo sang một bên, cố hết sức phớt lờ cảnh tượng quyến rũ của người con gái trước mặt.

Đắp chăn từ cổ trở xuống, xoay người cô lại, để lộ vết thương bị thương. Bất đắc dĩ nhìn vết thương của cô, Mặc Dục Thành lại mang hộp thuốc đến giúp cô băng bó lại.

Thay quần áo mới được một nửa, Tô Mộc Dao lại vén chăn lên, "Nóng quá..."

Thấy Tô Mộc Dao mặt đỏ lên, anh vươn tay sờ sờ trán cô, “Nóng quá...”

Vừa rồi khi giúp cô xử lý vết thương, anh cũng không quá để ý tới nhiệt độ bất thường, chỉ để ý đến vết thương. Nhưng bây giờ, có thể là bị nhiễm trùng nên phát sốt...

Anh lấy thuốc hạ sốt từ trong hộp thuốc ra, đút thuốc hạ sốt vào miệng Tô Mộc Dao, anh còn chưa kịp đưa nước cho cô uống , trong nháy mắt đã có một cô gái nào đó trực tiếp móc viên thuốc ra cho anh...

Mặc Dục Thành:“...”

Sau khi thử hai lần nữa, Tô Mộc Dao vẫn chống lại sự tồn tại của thuốc hạ sốt. Cuối cùng, không còn cách nào khác là anh bỏ thuốc vào miệng mình, uống thêm một ngụm nước, cúi người hôn lên môi Tô Mộc Dao, đưa cả nước và thuốc vào miệng cô.

So với lúc nãy phản kháng kịch liệt, Tô Mộc Dao lúc này tựa hồ không có phản kháng với chất lỏng này, hoặc là có lẽ là cô khát rồi, ngoan ngoãn uống nước cùng thuốc xong. Cô còn không ngừng cố gắng múc nước từ trong miệng của Mặc Dục Thành.

Ánh mắt hơi tối lại, anh cưỡng ép bản thân rút lui, nhìn cô gái trước mắt Mặc Dục Thành cảm thấy hô hấp của mình vô tình rối loạn...



“Nóng quá...” Tô Mộc Dao lại đá mạnh chiếc chăn bông trên người mình. Nhưng lúc này hai tay Mặc Dục Thành đều đè ở hai bên chăn, cô đá không được.

Khi bị sốt, việc đắp một chiếc chăn bông dày như vậy có vẻ sẽ tốt hơn... Mặc Dục Thành biết cách sử dụng vật lý để hạ nhiệt, nhưng nó có vẻ không dễ thực hiện lắm.

Cuối cùng, anh thỏa hiệp để Tô Mộc Dao đá chăn ra, trong khi anh đi lấy nước nóng từ phòng tắm, đổ rượu vào nước, sau đó lau người cho Tô Mộc Dao bằng nước ấm ...

Lúc đầu, Mặc Dục Thành vẫn có chút do dự, nhưng dần dần, anh không quan tâm lắm ... Phải mất gần một đêm, cho đến sau ba giờ sáng cơn sốt của cô mới giảm xuống.

Sau khi đổ nước đi, Mặc Dục Thành cũng vô cùng mệt mỏi, vì vậy anh nằm xuống bên cạnh Tô Mộc Dao ngủ thϊếp đi ...

Lúc đầu, cô cảm thấy khó chịu như đang ở trong bếp, nhưng khi hơi nóng giảm dần, Tô Mộc Dao trở nên thoải mái hơn. Chỉ là, con người là động vật khao khát hơi ấm, khi cảm nhận được hơi ấm, họ luôn muốn tiến lại gần để sưởi ấm cơ thể mình.

Chạng vạng sáng sớm ánh nắng chiếu vào bệ cửa sổ, suy nghĩ của Tô Mộc Dao dần dần từ trong giấc ngủ trở về, mặc dù trong lúc ngủ cô cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, nhưng nhìn chung là ngủ rất thoải mái. Đặt nhẹ tay lên ngực, đầu ngón tay chạm vào thấy ấm nóng, có tiếng gì đó đập đều đặn.

Có chút hiếu kỳ cùng nghi hoặc, khi mở mắt ra, trước mắt liền xuất hiện bộ ngực trên làn da màu đồng... Tô Mộc Dao vươn tay sờ sờ rõ ràng là cơ ngực, còn có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim.

Khi nhìn lên lại là khuôn mặt của Mặc Dục Thành, cô cảm thấy hơi bối rối và xấu hổ, cảm thấy như thể mình là một con mèo con đang cào móng vuốt của nó trên ngực anh ấy.

Khi anh ấy mở mắt ra, đã gặp mái tóc dài màu đỏ rượu, đang xoã truớc mặt mình. Lại nhìn xuống, vừa vặn gặp Tô Mộc Dao ngẩng đầu lên, vừa rồi chính là tay của cô làm loạn trên ngực mình.

Không có chăn bông che đậy, thân thể của Tô Mộc Dao ở trước mặt Mặc Dục Thành càng thêm rõ ràng. Đôi mắt anh hơi tối lại, nơi nào đó lặng lẽ phản ứng....

Tô Mộc Dao dường như không nhận ra vấn đề gì với quần áo của mình cho đến khi Mặc Dục Thành kéo chăn đắp cho cô, cảm giác da thịt mình trực tiếp chạm vào chăn khiến cô cảm thấy khó chịu Tô Mộc Dao vô thức cúi đầu xuống.

Cuối cùng, cũng nhận ra hình ảnh của hai người vào lúc này.....