Chương 13

Anh ta đã cố gắng giật lại khẩu súng nhiều lần nhưng không đạt được mục đích của mình, tên xã hội đen dường như biết Tô Mộc Dao mạnh mẽ như thế nào. Vừa nghiến răng, dù có tâm lý may rủi, tên xã hội đen vẫn muốn lấy lại khẩu súng, để phần thắng vẫn nghiêng về mình.

Nhìn thấy tên lưu manh đánh mình một quyền, cô nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Làm càn!” Giây tiếp theo, Tô Mộc Dao đá giày cao gót sang một bên, cùng nhau đánh tên lưu manh.

Bởi vì bị quần áo trói buộc, động tác của cô không được thuận lợi lắm, nhưng cho dù như vậy tên trộm cắp này cũng không dễ đối phó được cô.

Khi Mặc Dục Thành đuổi đến phòng trà bằng, anh đã tình cờ gặp gặp lại Tô Mộc Dao vào lúc này ...

Anh thấy Tô Mộc Dao mặc một chiếc váy mỏng, cô ấy vốn trông rất tươi tắn và xinh đẹp, nhưng cô ấy đi chân trần, hành động bước đang bước đi trên lưng của tên xã hội đen. Không chỉ vậy, tên xã hội đen còn đang rêи ɾỉ kêu gào như một con lợn bị chọc tiết, một bức tranh bạo lực! Thật là một người phụ nữ cứng rắn!

Khi nhìn thấy Mặc Dục Thành, cô không thu lại vẻ mặt này, nhưng cảm thấy xấu hổ. Vội vàng nhấc chân rời khỏi lưng của tên lưu manh, lỗ tai cô hơi đỏ lên, nhưng vẫn là hơi nhếch quai hàm trên mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ, "Người này không phải anh bảo hắn qua đấy chứ?"

"Anh ta là một tên cướp ngân hàng. Tôi được lệnh bắt anh ta." Anh định hỏi Tô Mộc Dao xem cô có ổn không, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, có vẻ tốt hơn là nên hỏi tên xã hội đen xem anh ta có ổn không.

Tên xã hội đen nằm trên mặt đất thấy hai người lúc này tựa hồ cũng không quan tâm đến mình, nhìn khẩu súng cách đó không xa, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên lao tới, muốn đoạt lấy khẩu súng trong tay....

“A...” Hét lên một tiếng, tên xã hội đen ôm chặt cánh tay gần như bị đứt lìa của mình và cuộn người sang một bên.

Tô Mộc Dao xấu hổ ném cây chổi lông vũ xuống đất, "Tôi chỉ thấy anh ta muốn lấy súng... nên tôi mới đánh anh ta ..."

Nhìn vẻ mặt có chút xấu hổ của Tô Mộc Dao lúc này, trước đây anh chưa bao giờ nhìn thấy nó... Nghĩ đến cô lúc trước, khóe miệng anh không khỏi hơi hơi cong lên. Nhặt súng lên và bắt giữ tên xã hội đen, Mặc Dục Thành nói: "Tôi sẽ đến gặp em sau!"

Hai người đang giả vờ có quan hệ tình cảm với nhau nên “Đón bạn gái tan làm về ăn tối, tôi tin đây là quyền của một người bạn trai.”

Mặc Dục Thành không để ý đến ánh mắt tức giận của Tô Mộc Dao, hộ tống tên xã hội đen đi. Nếu không phải một người trong đội vì bận mà rời đi, Mặc Dục Thành cũng sẽ không cần giúp bắt loại đạo tặc này.

Nhưng, có vẻ cũng rất tốt....



Bởi vì lời nói của Mặc Dục Thành, Tô Mộc Dao toàn thân cảm thấy kỳ quái. Cô cảm thấy mình ngày càng ghét anh ta, không nghi ngờ gì nữa... Đúng vậy, ai mà không ghét một người đàn ông đê tiện như vậy.

Khi đến giờ tan sở, Tô Mộc Dao rời đi và những thứ trong cửa hàng tự nhiên được giao cho Nhan Ni.

Cảm giác đó, sau khi không gặp Mặc Dục Thành trong một thời gian dài, dần dần biến mất. Cô kỳ quái liếc nhìn cửa tiệm bên ngoài, có chút khó hiểu, nhưng nghĩ lại anh ta có phải tùy tiện nói không, tại sao cô lại để ý chuyện này?

Cách đó không xa, Nhan Ni lúc này nhìn Tô Mộc Dao và cảm thấy hơi kỳ lạ. Có vẻ như từ khi người đàn ông kia rời đi cùng với một kẻ đột nhập vào buổi chiều, bà chủ của cô đã trông như thế này ...

" Dao Dao?" Cảm thấy có ai đó đẩy mình cô ngẩng đầu lên và liếc nhìn Nhan Ni, "Sao thế? có chuyện gì sao chị?"

" Chị có nên hỏi em điều này không? em bị sao vậy? Cả buổi chiều bạn đã rất mất tập trung ...Em đang nghĩ về bạn trai của mình sao?"

“Bạn trai sao? Cắt ~ Em làm gì có bạn trai để nghĩ đến, em chỉ đang nghĩ đến tối nên ăn gì thôi ."

Thấy cô bé không chịu thừa nhận, Nhan Ni trực tiếp chuyển một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc Dao đầy vẻ hóng hớt " Dao Dao, nói cho chị biết sự thật, bạn trai của em là ai? Tại sao chị trông thấy rất quen?"

Mặc dù Nhan Ni trước đó đã nói rằng mình đã nhìn thấy Mặc Dục Thành hôn cô trong xe, cô nghĩ cô ấy đã nhận ra mặt của anh ta, nhưng bây giờ xem ra , cô ấy tựa hồ cũng không có nói dối.

Nghĩ như vậy, Tô Mộc Dao tò mò hỏi: " Chị không thấy sao? Tại sao lại không biết hắn là ai?" Người đó buổi chiều mới vừa đi ra khỏi cửa hàng...”

"Tất cả những gì chị nhìn thấy là mặt bên và phía sau đầu. Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến em, chị nhất định phải quay đầu lại nhìn cho rõ ràng." Nhan Ni thề thốt nói, nên cô ấy không để ý tới cô gái bên cạnh sắc mặt hơi đen.

" Chị, em có chuyện muốn nhờ chị..."

Nhan Ni không biết Tô Mộc Dao lại có ý nghĩ xấu gì, cho rằng đây chỉ là chuyện nhỏ của bản thân, lập tức đồng ý. " Dao Dao, nói cho chị biết, chị nhất định sẽ giúp."

"Vậy cám ơn chị, đây là..." Tô Mộc Dao từ trong túi bên cạnh nhét trứng vào tay Nhan Ni, vui sướиɠ không nhịn được cười , " Chị, chị nhất định phải giúp em giải quyết quả trứng này, nếu không, tiền thưởng tháng này của chị sẽ bị trừ đi ~"

Khấu trừ tiền thưởng! “Dao Dao, em đột nhiên cho chị một quả trứng, chị không biết nên làm như thế nào... Em muốn nấu hay rán, chỉ cần nói cho chị biết, chị sẽ ăn ngay. Nhưng đừng chỉ là ném một củ khoai tây nóng như thế này đưa nó cho chị thì chị không biết chơi cái gì.”



Cô làm mặt xấu với Nhan Ni, nhìn thấy cơn đau đầu của cô ấy, Tô Mộc Dao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Quả nhiên, lấy hạnh phúc của mình làm nền cho sự đau khổ của người khác cũng là một thú vui ...

Lúc này, Nhan Ni, tay cầm quả trứng đã gây rắc rối cho Tô Mộc Dao bấy lâu nay, đã tìm đủ mọi cách để xem xét nó, nhưng vẫn không có kết quả.

Đứng dậy vươn vai, cô quyết định về nhà ăn tối...

Thấy Tô Mộc Dao khẽ ngân nga ra khỏi cửa hàng, Nhan Ni tiếp tục nghiên cứu quả trứng... Người bán hàng bên cạnh nhìn thấy quả trứng, cũng đi tới với vẻ mặt tò mò, nhưng tất cả mọi người đều không nghĩ ra, quả trứng này chơi như thế nào đây?

Tô Mộc Dao hôm nay không lái xe ra ngoài nên về nhà chỉ có thể bắt xe, gần đây cô cũng thích đi xe buýt, chuyến xe buýt cuối cùng có vẻ khá thú vị... Đi bộ từ cửa hàng đến bến xe buýt, đại khái là mất mười lăm phút, cô chỉ cảm thấy đây là lúc thưởng thức phong cảnh dọc đường, ánh mắt tiếp nhận tất cả cảnh vật xung quanh, bất kể là phong cảnh con người hay cảnh đồ vật.

Trong tâm trí cô, dường như hình ảnh của khoảnh khắc này cũng đồng thời quay lại, mọi thứ dường như thật yên bình và đẹp đẽ. Nụ cười trên khóe miệng mang theo chút thư thái cùng thoải mái, chậm rãi đi về phía trước.

Tâm trạng tốt của cô đột nhiên biến mất vì một hành động kéo đột ngột, nhìn thấy tên khốn giật túi của mình và bỏ chạy, Tô Mộc Dao trực tiếp đuổi theo anh ta ... Dám giật đồ từ tay cô, hắn ta nhất định rất mệt.

Điều làm Tô Mộc Dao ngạc nhiên là người đàn ông này chạy khá nhanh. Nhưng không sao, khoảng cách luôn ngày càng gần... Giày hôm nay của cô rất bất tiện, nhìn giày cao gót dưới chân, nếu cứ đi nó mãi, sợ sẽ không đuổi kịp.

Ngay lập tức, Tô Mộc Dao nhanh chóng cởi đôi giày cao gót dưới chân ra, nhân tiện, giống như một vũ khí ẩn giấu, cô ném đôi giày cao gót về phía tên khốn cướp túi. Chiếc giày đầu tiên bị né...chiếc thứ hai trúng đầu!

Nhìn thấy tên cướp ngã xuống đất, cô bước nhanh về phía trước, khoảng cách càng ngày càng gần, đáng tiếc người đàn ông này không bị ngất, hắn bật dậy tiếp tục chạy... Nhưng lần này, tốc độ cô rõ ràng là tăng nhanh, khi dần dần tăng tốc đến gần người đàn ông, Tô Mộc Dao trực tiếp đá người kia xuống đất.

Người đàn ông này cũng là một gã đã có trình độ, sau khi bị Tô Mộc Dao đá ngã, anh ta nhanh chóng đứng dậy, ném chiếc túi của cô sang một bên và đấm thẳng vào cô. Nhìn người đàn ông đầy uy hϊếp, không biết vì sao Tô Mộc Dao lại nhớ tới bức thư kia, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều.

Từ nhỏ đã đánh nhau, thân là con gái của thế giới ngầm, cô đương nhiên biết sức mạnh tuyệt đối có nghĩa là gì. Đừng nhìn cô ngoài mặt mềm yếu, nếu thật muốn đánh với cô, ba người lực sĩ cũng không phải là đối thủ. Đương nhiên, nếu ba hoặc năm người ở trình độ của Mặc Dục Thành, cô sẽ nhận thua.

Nhanh chóng nắm lấy cổ tay của người đàn ông, Tô Mộc Dao đá mạnh vào bụng anh ta, sau đó vật anh ta xuống đất ... Hai tay đan vào nhau vỗ tay, Tô Mộc Dao nhảy trên lưng người đàn ông nhiều lần, "Anh lại chạy nữa, anh dám giật đồ của bà nội Tô, thật sự không muốn sống nữa à."

“ Xin tha...tha mạng cho tôi! Xin lỗi bà nội...tôi lần sau không dám nữa.”