Ban đầu Giang Xuyên đã hứa đợi được nghỉ phép sẽ đi cùng Đỗ Vãn Thu đến thành phố sắm sửa, nhưng bởi vì lời đồn lần trước mà cuối cùng vẫn nuốt lời.
Anh ta không dám đi chứng thực có phải thật sự Đỗ Vãn Thu tìm Tiêu Thanh Như gây phiền toái hay không, bởi vì có chứng thực cũng vô ích, anh ta cũng chẳng làm được cái gì.
Cứ làm như chỉ cần không nghe, không thấy là có thể khiến hết thảy mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
Cho tới bây giờ anh ta vẫn không biết mình có thể hèn yếu đến vậy. Nếu như Đỗ Vãn Thu không phải mềm yếu như trong tưởng tượng của anh ta, vậy những thứ anh ta làm trước đây được coi là cái gì?
Người mà Giang Xuyên không dám đối mặt dường như là chính bản thân anh ta ngày trước.
Mặc dù không đi cùng Đỗ Vãn Thu vào thành phố, nhưng anh ta cũng không hẳn là không làm gì. Anh ta lấy một thứ đã chuẩn bị sẵn từ túi áo ra.
"Số tiền và phiếu này cô cứ cầm đi, rồi đi mua những thứ mà cô mong muốn."
Vốn là do Giang Xuyên nói sẽ đi cùng mình vào thành phố, nên Đỗ Vãn Thu đã âm thầm mong đợi trong một khoảng thời gian thật dài.
Nhưng giờ chuyện ập lên đầu, anh ta lại đổi ý!
Đỗ Vãn Thu vẫn chưa từ bỏ ý định: "Ngày mai là chúng ta kết hôn rồi, hay là hôm nay đi thành phố chụp một tấm hình đi?"
"Kết hôn không nhất định là phải chụp hình."
Giang Xuyên nói thầm, đó là thứ mà những người tình đầu ý hợp mới cùng làm với nhau.
Bọn họ cũng chỉ là gượng ép, không biết làm sao mới tiến tới với nhau, không cần phải làm những chuyện hình thức kia.
Đỗ Vãn Thu vội vàng nói thêm: "Ý tôi là đưa Tiểu Bảo đi chụp ảnh gia đình, sau này anh chính là cha của thằng bé, đến thằng bé trưởng thành còn có thể đưa cho nó nhìn, kể cho nó câu chuyện bây giờ."
Yết hầu Giang Xuyên nhẹ lăn lên xuống, anh ta muốn nói mình không phải cha đứa bé, chờ sau này thằng bé lớn hơn một chút, vẫn phải báo cho nó biết được sự thật.
Cho tới bây giờ, anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện xem thằng bé này như con mình.
Điều duy nhất anh ta phải làm là thay anh em nuôi lớn đứa bé này, đào tạo cho nó thành tài.
Nhưng nhìn ánh mắt trong trẻo sáng ngời của Đỗ Vãn Thu, những lời này liền không có cách nào tuôn ra khỏi miệng.
Anh ta không muốn phá hỏng tâm trạng của cô ta vào lúc này, vậy cô ta nói cái gì thì chính là cái đó đi.
Giữa bọn họ không có tình cảm, nếu còn cực đoan thì thật sự sẽ không thể sống yên ổn được.
"Ảnh gia đình thì lúc nào cũng có thể chụp, thằng bé còn nhỏ như vậy, đừng nên dẫn nó đi xa, di chuyển mấy tiếng đồng hồ mỏi mệt, thân thể thằng bé sẽ không chịu nổi."
Đỗ Vãn Thu biết là anh ta đang mượn cớ từ chối. Nếu như Giang Xuyên chịu đi cùng cô ta đến thành phố thì cô ta đâu cần khổ sở đạp xe đạp, có thể nhẹ nhàng rạng rỡ ngồi xe Jeep mà đi, lấy đâu ra mỏi mệt?
Chỉ còn một ngày nữa là bọn họ kết hôn rồi, Đỗ Vãn Thu cũng không muốn gây thêm rắc rối vào lúc này.
"Vậy hôm nay chỉ có thể phiền anh chăm lo cho thằng bé."
Cô ta không cưỡng ép, khiến cho Giang Xuyên thở phào nhẹ nhõm: "Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt."
Đỗ Vãn Thu cười trêu ghẹo anh ta: "Sau này cơ hội cho tôi làm phiền anh sẽ rất nhiều, hôm nay coi như luyện tay một chút nhé."
Giang Xuyên gật đầu liên tục: "Cô mau mau đi đi, xuất phát sớm một chút thì sẽ về sớm hơn."
Mặc dù không hài lòng với chuyện Giang Xuyên đuổi người, nhưng thời gian của cô ta quả thật cũng không nhiều lắm.
Khách mời của hôn lễ ngày mai đều là người thân thích trong viện gia chúc, cô ta phải xuất hiện xinh tươi rạng rỡ nhất trước mặt bọn họ, không thể để cho người ta chê cười.
Cho nên hôm nay cô ta phải đi mua quần áo mới, tranh thủ ngày mai khiến cho tất cả mọi người đều hâm mộ cô ta!
Đỗ Vãn Thu đạp xe đạp đi, Giang Xuyên ngồi trên băng ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn người.
Thấy Tiêu Thanh Như đi tới từ xa xa, anh ta không kiềm được đứng lên, muốn đẩy cửa sổ ra để chào hỏi cô, nhưng lại sợ bị cô phát hiện anh ta đang ở nhà Đỗ Vãn Thu.
Rõ ràng anh ta chẳng làm chuyện gì cùng Đỗ Vãn Thu, nhưng giờ đây anh ta vẫn thấy vô cùng chột dạ.
Ngay lúc Tiêu Thanh Như ngẩng đầu lên, thân thể anh ta như tự có ý thức mà né sang bên cạnh.
Tiêu Thanh Như cho là Đỗ Vãn Thu lại đang nhìn mình nên hơi nhíu mày. Nhưng đây là đường đi làm mà cô buộc phải đi qua, cũng không thể nào không đi làm chỉ vì cái tính thích rình của người khác chứ đúng không?
Mới sáng sớm, tâm trạng tốt cũng bị phá hư rồi.
Nghe nói Giang Xuyên xin nhà, để cho tiện, đơn vị phân luôn nhà của Đỗ Vãn Thu hiện tại cho bọn họ. Cái này cũng đồng nghĩa với chuyện sau này cô đi làm còn có thể gặp phải Giang Xuyên.
Giờ khắc này, Tiêu Thanh Như đã chán ghét hai người họ tới mức cực điểm.
Cô sải bước rời đi nhanh hơn.