Chương 49: Hứa Mục Chu Là Thiên Tài 2

Tiêu Thanh Như vốn cũng định mời anh đi ăn thêm đôi lần, cô gật đầu: "Nếu như anh có thời gian, về phía tôi thì không thành vấn đề."

Người đàn ông nở nụ cười, sự lạnh lùng xa cách trong nháy mắt biến mất hơn phân nửa: "Đến lúc đó tôi sẽ đến đoàn văn công đón cô."

"Không cần đâu, cứ hẹn ở nhà ăn là được."

"Được, nghe theo em."

Tiêu Thanh Như gật đầu: "Vậy tôi đi trước nhé?"

"Ừm, trên đường nhớ chú ý an toàn."

Người đàn ông vẫn đứng y nguyên tại chỗ, bóng người Tiêu Thanh Như đã biến mất mà anh cũng không rời đi.

"Tỉnh lại đi, cứ như hòn đá vọng thê vậy, cũng không sợ bị người ta chê cười."

Tiêu Hoài Thư không biết chui ra từ nơi nào, anh ấy vỗ vai Hứa Mục Chu một cái: "Thằng nhóc cậu tốt nhất nên kiềm chế một chút, nếu để cho tôi nghe được có ai đó đồn bậy đồn bạ thì cậu không xong với tôi đâu."

Hứa Mục Chu nhướng mày: "Yên tâm, nếu như có người đồn bậy đồn bạ, tôi sẽ nói cho bọn họ biết là tôi thích Thanh Như, muốn theo đuổi cô ấy, mọi trách nhiệm đều ở trên người tôi."

"Thanh Như biết không?"

"Ừm, biết."



Mặc dù không biết cuối cùng Tiêu Thanh Như sẽ đưa ra quyết định như thế nào, nhưng giờ phút này trong lòng Hứa Mục Chu vẫn rất thoải mái.

Dù sao cũng phải để cho Thanh Như biết tấm lòng của anh, bọn họ mới có thể tiến triển được.

Vẻ mặt Tiêu Hoài Thư rất phức tạp: "Nếu là đồng chí nam nào đó mà Thanh Như không thích thì con bé sẽ từ chối thẳng thừng ngay, nhìn bộ dạng cậu thì thật sự có thể trở thành em rể tôi đấy."

"Cám ơn."

"Lời cảm ơn trên đầu môi thì có ích lợi gì, còn không bằng cậu chia sẻ một vài bí quyết cho tôi."

"Được chứ, đến sân huấn luyện đi."

Tiêu Hoài Thư có vẻ rất đau khổ, không ngừng kêu than: "Mới vừa ăn cơm xong, cậu không sợ phun ra à!"

"Nói nhảm nhiều quá đó, đi!"

Câu lấy cổ anh vợ, hai anh em có vẻ như sắp rời khỏi nhà ăn.

"Người này là ai thế, các cậu có biết không?"

"Hứa Mục Chu mà còn không biết à?"

"Thì ra anh ta chính là Hứa Mục Chu sao! Nghe nói lãnh đạo phía trên rất coi trọng anh ta, nhìn dáng vẻ đồng chí Tiêu thì chắc có thể thành đôi với anh ta đấy."

"Có sao nói vậy, kể cả không có Hứa Mục Chu, chúng ta cũng không có cơ hội tiếp xúc với đồng chí Tiêu đâu, người ta có gia thế tốt như vậy, tôi cũng không có mặt mũi gì để theo đuổi người ta."



"Tôi cũng vậy, nhà tôi lại ở nông thôn, cũng không thể để cho nữ đồng chí đi theo tôi chịu khổ."

"Nhưng mà nói thế thì da mặt Hứa Mục Chu cũng dày thật, tôi đâu có nghe nói bối cảnh nhà anh ta tốt đẹp gì đâu."

"Tới từ Bắc Kinh mà, điều kiện chắc cũng không kém chỗ nào."

"Kể cả có là gia đình công chức thì cũng không cách nào so nổi với nhà họ Tiêu đâu."

"Thiên tài và chúng ta không giống nhau, người ta đâu có dựa vào gia cảnh."

"Anh ta lập được công lao, có quyền lực cũng là bình thường."

Không ít người đã Tiêu Thanh Như đi ăn cơm cùng Hứa Mục Chu, cái gì họ cũng nói được.

Chỉ có điều là biết kiêng nể địa vị nhà họ Tiêu, cho nên không ai dám nói lời khó nghe.

Còn có một số người âm thầm ngồi trong tối, mong mỏi Tiêu Thanh Như thành đôi cùng Hứa Mục Chu, để cho Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu tức chết.

Tống Viện chính là một trong số đó.

Hứa Mục Chu là cánh chim ưng trên bầu trời cao, còn Tiêu Thanh Như là đóa hoa nở rộ trên sân khấu.

Xứng đôi biết bao nhiêu!