Chương 44: Cầu Còn Không Được

Dù chồng không nói rõ, nhưng mẹ Tiêu vẫn hiểu ý ông.

Bà mỉm cười nói: “Em mà chịu khổ cái gì? Bây giờ cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng, còn có người ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Sau khi gả cho anh, em không chịu khổ gì cả."

Cha Tiêu cũng cười nói: "Để xem đã, chưa chắc Thanh Như đã thích thằng bé."

"Ừ, vậy cứ để từ từ đi, Thanh Như còn trẻ, không cần vội lấy chồng."

Loại chuyện này không thể vội được, mặc dù mẹ Tiêu cảm thấy Hứa Mục Chu là một thanh niên ưu tú, nhưng cũng chưa từng nghĩ cố gắng làm mối thằng bé với con gái.

Chuyện tình cảm vẫn phải do người trẻ tự phát triển, nếu có người can thiệp vào, thì ý nghĩa sẽ thay đổi.

Tốt nhất là cứ giả vờ như không biết, chờ xem kết quả.

"Tiểu Hứa tốt hơn Giang Xuyên nhiều, dù sao em cũng đồng ý thằng bé là con rể của em."

Cha Tiêu tặc lưỡi nói: “Chữ bát còn thiếu một nét phẩy, chứ đừng nói là con rể."

"Con gái mình sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, anh phải sửa lại thái độ của mình đi, đừng có nghĩ đến việc làm khó Tiểu Hứa."

Cha Tiêu: "..."

Ông còn chưa nói, sao đã bị vợ mình nhìn thấu rồi?

"Ngày nào anh cũng bận như vậy, làm gì có thời gian làm khó thằng bé? Em đừng có suy nghĩ nhiều."

"Tốt nhất là như vậy."

Mẹ Tiêu rửa mặt xong, lấy hộp kem dưỡng da con gái mua cho ra: “Anh nhìn này, con gái mua cho em đấy, hộp lần trước con bé mua cho em, em còn chưa dùng hết."



"Con bé mua cho em thì em cứ dùng, đừng tiết kiệm."

Mẹ Tiêu ừ một tiếng: “Người khác đều ghen tị nhà chúng ta có áo bông nhỏ tri kỷ, trước kia tặng con bé cho nhà họ Giang, bây giờ xem ra là nuôi chó rồi, chuyện xảy ra đến bây giờ, đến một lần bà ấy cũng không tới thăm Thanh Như."

"Được rồi được rồi, ban đầu cũng là con gái mình tự nguyện, con bé chắc chắn cũng không muốn báo đáp gì cả. Sau này, đường ai người nấy sống, ai cũng không xen vào chuyện của ai."

Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng khi mọi chuyện thực sự rơi vào gia đình mình rồi, mẹ Tiêu vẫn cảm thấy không đáng thay con gái mình.

Trước đây Thanh Như không chỉ đối tốt với Giang Xuyên, mà còn hết lòng với hai vị trưởng bối nhà họ Giang.

Có người còn trêu ghẹo con bé, đã hiếu thuận với cha mẹ chồng nhà họ Giang rồi.

Mẹ Tiêu nghĩ trong đầu, chân thành đổi lấy chân thành, nhưng cũng còn tùy người.

"Ngủ đi, đừng có nghĩ nữa."

Nếu còn nghĩ đến nhà họ Giang nữa, chắc chắn sẽ tức đến không ngủ được.

Tắt đèn, viện nhỏ nhà họ Tiêu chìm vào giấc ngủ say.

Mặc dù thời gian nghỉ phép rất thoải mái, nhưng Tiêu Thanh Như vẫn không chuyện chính của mình.

Mỗi sáng thức dậy, luyện tập kỹ năng cơ bản hai giờ, sau đó nghe radio một lúc, để nắm bắt thông tin bên ngoài.

Sau đó còn phải phụ giúp việc nhà, thời gian còn lại dành cho Tống Viện, hoặc là tập nhảy.

Rõ ràng là nghỉ phép nhưng còn bận hơn cả đi làm.

"Với sự chăm chỉ này của cậu, lúc biểu diễn văn nghệ chắc chắn sẽ đoạt giải."

"Cậu đừng có khen nữa, tớ sợ mình sẽ kiêu ngạo."



Tống Viện cười đầy gian xảo: "Có sao nói vậy, dáng vẻ cậu nhảy rất đẹp, cậu có tin có rất nhiều đồng chí nam trong quân khu thầm mến cậu không?"

Tiêu Thanh Như ho khan một tiếng: "Thật không? Cũng không thấy ai tỏ tình với tớ cả."

"Sao, có người tỏ tình với cậu, cậu sẽ đồng ý à?"

"Có thể suy nghĩ một chút."

"Thôi đi, trước kia đi học có người theo đuổi cậu, cậu còn chạy nhanh hơn thỏ, chút xíu cơ hội cũng không cho người ta."

"Bây giờ tớ độc thân, mọi chuyện không giống xưa."

Tống Viện thở dài trong lòng, sao mấy tên đàn ông thối kia không có nhận thức này chứ?

Rõ ràng đã có vợ chưa cưới, còn dây dưa không rõ với người khác, có đê tiện không?

Nhớ đến vẻ mặt kiêu ngạo của Đỗ Vãn Thu khi gặp đối phương hai ngày trước, Tống Viện tức giận vô cùng.

Nếu không phải sợ gây rắc rối cho nhà họ Tống và nhà họ Tiêu, cô ấy đã cho Đỗ Vãn Thu mấy cái tát rồi.

Cũng lạ, đều có cha sinh mẹ dưỡng, sao lại có mấy người không biết xấu hổ vậy chứ?

“Nếu tớ là đàn ông thì tốt rồi, đến lúc đó tớ sẽ theo đuổi cậu, cưới cậu về nhà, để đám đàn ông thối kia cút xa một chút, chớ có dính vào."

Tiêu Thanh Như vui vẻ nói: “Hóa ra cậu ôm suy nghĩ như vậy với tớ? Có điều, cậu là đàn ông chưa chắc tớ đã thích cậu đâu."

Tống Viện: "..."

Có thể cho người ta một chút mặt mũi được không?