Chương 43: Cầu Còn Không Được

"Đại ca, người ta mặc quân phục đấy, nhất định thân phận không bình thường, chúng ta đừng trêu vào bọn họ."

"Phải cần mày nói à! Vốn anh mày cũng không định làm gì."

Tên thủ lĩnh côn đồ thở dài: “Tiếc thật đấy.”

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn ta nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy, làn da trắng ngần hơn bất kỳ ai, đôi mắt to tròn, sáng sủa, cười lên một cái hút cả hồn người khác.

Giống như tiên nữ vậy, nếu có thể nói với cô một câu, hắn ta bằng lòng tổn thọ một năm!

"Đi thôi, đi thôi, chúng ta về nhà!"

Hôm nay đúng là xui xẻo, gặp đúng phải sát tinh.

Thằng ranh con muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, tiếc là đồng chí nữ người ta không phát hiện ra cậu ta.

Trên đường về nhà, Hứa Mục Chu không xa không gần đi theo bọn Tiêu Thanh Như, tận mắt nhìn thấy người ta vào viện gia chúc, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Anh đạp xe đến phòng thông tin, gọi điện cho đồn công an thành phố, báo cáo vấn đề an ninh.

Nghe nói có côn đồ bám theo đồng chí nữ giữa ban ngày ban mặt, bọn họ lập tức bày tỏ sẽ tăng cường quản lý an ninh.

"Mẹ, hâm lại món thịt kho tàu này, rồi buổi tố thêm chút rau vào."

Mẹ Tiêu cầm lấy, nhìn thấy trên tay con gái đang cầm một con cá: "Đã có thịt kho tàu rồi, sao còn mua cá?"

"Đồng chí Hứa cho phiếu."

"Tại sao lại để người khác tốn kém như vậy? Lần sau thằng bé mua đồ cho con, con cũng đừng nhận."

Tiêu Thanh Như gật đầu: “Vậy nên chờ kỳ nghỉ kết thúc, con sẽ mời anh ấy ăn hai bữa ở nhà ăn."

"Ừ, phải vậy, đến lúc đó mẹ làm thêm thịt cho con, không thể tiếc được."

Nghe lời dặn dò của mẹ, Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: "Mẹ nhìn con giống người bủn xỉn lắm à?"

Mẹ Tiêu lải nhải, nhưng bà vẫn biết con gái mình là người như thế nào.



Từ nhỏ đã biết cần tiêu thì tiêu, cần tiết kiệm thì tiết kiệm, rất rộng rãi.

"Đúng lúc thời gian này lạnh, có thể phơi cá, ăn trong dịp Tết."

"Mẹ quyết định là được."

“Mẹ, con mua kem dưỡng da cho mẹ, để ở trên bàn phòng khách.”

"Sao con lại mua cho mẹ thứ đó? Mẹ già rồi, cần thoa kem làm gì?"

"Mẹ mới ngoài bốn mươi tuổi, vẫn còn trẻ chán."

Mẹ Tiêu cười nói: "Con đi thu dọn đồ đạc đi, chờ anh trai và cha con về, là có thể bắt đầu ăn cơm."

"Dạ."

Tiêu Hoài Thư tan tầm về nhà, nghe nói Hứa Mục Chu không chỉ đưa vé xem phim cho em gái, còn đưa phiếu cá để em gái mua cá, răng cũng sắp cắn nát.

Tên này hành động nhanh thật, mình mới không để ý một cái cậu ấy đã làm nhiều việc như vậy.

Anh ấy còn tưởng để gặp Thanh Như, Hứa Mục Chu còn phải dựa vào người "anh vợ" là mình.

Hóa ra là anh ấy tự mình tưởng bở!

“Mẹ, người bạn này của con không tệ đúng không?"

"Tiểu Hứa vốn đã rất tốt rồi, còn phải con nói cho mẹ."

Vừa trẻ, vừa giỏi, lại vừa đẹp trai, ai mà không thích?

Mẹ Tiêu tự nhận mình là người thô tục, bà chỉ mong con trai nhà mình có thể làm bạn với người giống như Tiểu Hứa.

"Mẹ thích cậu ấy như vậy, vậy để cậu ấy làm con trai mẹ đi."

Mẹ Tiêu trừng mắt nhìn anh ấy nói: "Nói đùa cũng phải tùy trường hợp, Tiểu Hứa không có ở đây, con ríu rít như vậy làm gì?"

"Cậu ấy cầu còn không được."

Tiêu Hoài Thư để lại một nụ cười đầy ẩn ý, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt rửa tay.



Mẹ Tiêu phúc đến thì lòng cũng sáng ra, là như suy nghĩ của bà sao?

Phải không?

Phải không!

*

Buổi tối, mẹ Tiêu kể cho chồng nghe chuyện Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như.

"Nếu Tiểu Hứa thật sự có ý với con gái mình, em cảm thấy đây là chuyện tốt."

Cha Tiêu tự có cân nhắc của mình, không đồng ý ngay với lời của vợ.

“Thằng bé Tiểu Hứa này tuy tốt, nhưng con gái mình gả cho thằng bé, sẽ phải chịu khổ.”

"Chịu khổ gì chứ? Anh cảm thấy điều kiện gia đình thằng bé không tốt à? Em nghe con trai mình nói, họ là một đôi công chức, điều kiện này cũng xem như là tốt rồi."

"Anh là loại người đó à?"

Mẹ Tiêu hỏi: “Vậy ý anh là gì?”

“Anh sợ con gái mình sẽ đi theo đường cũ của em, phải chịu khổ giống em."

“Vậy tại sao ban đầu anh lại để con gái mình đính hôn với Giang Xuyên?”

Cha Tiêu nghẹn họng nói: "Đó không phải là chúng nó nhìn trúng nhau sao? Anh làm sao có thể gậy đánh uyên ương?"

Lúc còn trẻ, cha Tiêu thường xuyên vắng nhà vì công việc, vì vậy, ông luôn cảm thấy mình mắc nợ vợ.

Nếu có thể, ông muốn con gái mình kết hôn với một người bình thường, sống một cuộc sống bình yên và suôn sẻ.

Nhưng nếu thật sự gả con gái mình cho người bình thường, ông lại cảm thấy không cam tâm.

Chỉ có người trẻ tuổi, xuất sắc nỗ lực, dám nghĩ dám làm mới xứng với con gái của ông.

Cha Tiêu vô cùng mâu thuẫn.