"Vốn là khen anh."
Tiêu Thanh Như trừng mắt nhìn, đây là lần đầu tiên cô thả lỏng như vậy trước mặt Hứa Mục Chu.
Trái tim trong l*иg ngực lại bắt đầu không thể kiểm soát được.
Anh thật sự rất muốn sờ đầu cô, xoa mặt cô, còn muốn nắm tay, ôm cô...
"Chỉ khen anh hai câu mà thôi, sao mặt anh lại đỏ thành như vậy? Cái này không hợp với hình tượng của anh."
Hứa Mục Chu nghe vậy, mặt càng đỏ hơn, đặc biệt là vành tai, đỏ như sắp nhỏ máu.
Dần dần đến cả cổ cũng đỏ bừng lên.
Tiêu Thanh Như giống như phát hiện ra điều gì thú vị, xem ra đồng chí Hứa này cũng không khác gì người thường bọn họ.
Cảm xúc đều thể hiện rõ trên mặt.
Tay Hứa Mục Chu nắm thành quyền, anh hắng giọng, ra vẻ nghiêm túc nói hưu nói vượn: "Từ nhỏ tôi đã được dạy là phải khiêm tốn, khi đạt được thành tích, lời được nghe nhiều nhất cũng là không nên kiêu ngạo, cần phải tiếp tục cố gắng. Đây là lần đầu tiên có người khen ngay trước mặt tôi."
Tiêu Thanh Như rất đồng cảm với lời này, xung quanh có rất nhiều người khuyên nhủ cô rằng, làm người không được ngạo mạn, khiêm tốn sẽ càng tiến bộ hơn, ngạo mạn sẽ khiến đi thụt lùi.
Những lời này gần như đồng hành với cô suốt mười tám năm cuộc đời ngắn ngủi.
Thế nhưng cha mẹ vẫn thường khen cô, làm cho cô biết mình có ưu điểm, được tán thưởng.
"Đồng chí Hứa, cha tôi nói anh là phi công có thiên phú nhất mà ông ấy từng gặp, tôi tin sau này anh chắc chắn sẽ trở thành một người rất có tiếng."
Mắt Hứa Mục Chu cong lên: "Hy vọng em sẽ không phải thất vọng."
Cảm giác quái dị lại kéo đến.
Tiêu Thanh Như ngẩng đầu nhìn anh, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt góc cạnh của anh.
Tiêu Thanh Như thu hồi tầm mắt, cô nhìn chằm chằm về phía trước, không để bản thân suy nghĩ nhiều.
Hứa Mục Chu cúi đầu, anh có thể nhìn thấy mái tóc gọn gàng của cô gái, lỗ tai nhỏ nhắn xinh xắn, có thể bởi vì thời tiết lạnh nên nó hơi hồng.
Lông mi cô rất dài, thỉnh thoảng sẽ chớp chớp giống như một con bướm vỗ cánh vậy.
Một dòng điện tê dại chảy thẳng vào trong tim, bàn tay đút trong túi áo bành tô không khỏi nắm chặt, khi nào anh mới có thể gần cô hơn một chút đây?
Tới cửa nhà, Tiêu Thanh Như mời anh vào ăn cơm: "Giờ cũng đến giờ ăn rồi, anh đến căn tin phiền toái, hay là anh vào trong ăn luôn?"
Tay không đến cọ cơm, loại chuyện này Hứa Mục Chu vẫn chưa làm được.
Anh vẫy tay: "Em vào đi, tôi đi trước đây."
Hứa Mục Chu tiêu sái xoay người, hoàn toàn không dừng lại.
Tiêu Thanh Như không nhịn được cười, người nọ sợ cô mạnh mẽ giữ người lại sao.
Chờ Hứa Mục Chu đi ra, lúc này cô mới đi vào nhà.
"Mẹ, con về rồi đây."
"Cơm sắp nấu xong rồi, nếu con đói bụng thì ăn tạm gì trước nhé."
Tiêu Thanh Như để đồ xuống, cô đi vào phòng bếp: "Mẹ ơi, mẹ nấu gì ngon thế?"
"Mùa đông có thể ăn gì?"
Tiêu Thanh Như thò đầu nhìn thoáng qua, bánh mỳ hấp trong nồi, màu vàng óng, rất đẹp.
"Sao mẹ lại làm được như vậy? Nhìn không giống bành mỳ hấp bình thường chút nào."
"Mẹ học theo đồng chí Triệu bên cạnh, bỏ thêm bí đỏ vào, có phải màu đẹp hơn đúng không?"
"Nhìn là rất muốn ăn rồi."
Mẹ Tiêu đắc ý nói: "Còn tiết kiệm được không ít bột mỳ đó."
"Mẹ ơi, làm con của mẹ thật sự rất hạnh phúc."
Mặt mẹ Tiêu đỏ lên, hôm nay con bé này làm sao vậy?
Sao lại buồn nôn như vậy?
"Con mau ra phòng khách ăn hoa quả hộp đi, đừng ở đây ảnh hưởng đến mẹ."
Tiêu Thanh Như cười cười, cô ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau cô lại quay lại, dùng đũa gắp một miếng quýt: "Mẹ cũng ăn đi."
Mẹ Tiêu vui vẻ nhận lấy tấm lòng của con gái.
Bà cũng thấy rất hạnh phúc vì có đứa con ngoan ngoãn và vô cùng hiểu chuyện.