Chương 33: Đưa Tiêu Thanh Như Về Nhà 1

Hứa Mục Chu quay đầu lại: "Sao em lại trở lại? Có chuyện gì sao?"

"Để quên đồ ở phòng luyện tập."

Tiêu Thanh Như đứng song song với Hứa Mục Chu, ánh mắt cô nhìn Giang Xuyên như mang theo dao nhỏ: "Tôi đã nói rồi, anh đừng đến tìm tôi nữa."

Chân tay Giang Xuyên luống cuống, không còn khí thế như vừa rồi giằng co với Hứa Mục Chu nữa.

Anh ta giống như đứa trẻ làm gì sai, yếu đuối nói: "Anh không cố ý."

Câu trả lời không khớp với câu nói trước, Tiêu Thanh Như cũng lười cho anh ta mặt mũi: "Tôi rất hối hận vì từng yêu đương với anh, nếu có thể lựa chọn lại, tôi hy vọng bản thân chưa từng quen biết anh."

Cô phủ nhận hết thảy quá khứ.

Thậm chí còn ước gì mối quan hệ của bọn họ chưa từng tồn tại.

Lời nói như dao, mỗi dao đều đâm trúng chỗ đau trên người Giang Xuyên.

Đau, thật sự rất đau.

Anh ta cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thanh Như: "Chúng ta thật sự không thể sao?"

"Giang Xuyên, không cần tự mình dối mình nữa, chúng ta đã sớm kết thúc rồi."

"Anh ta cười khổ nói: "Được, em không muốn nhìn thấy anh, thì sau này anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa."

Anh ta lê bước nặng nề rời đi, hốc mắt ngày càng đỏ, anh ta dùng hết sức mới kìm nén được xúc động muốn quay đầu lại.

Anh ta ở trong mắt đã đủ chán ghét, không thể xóa sạch chút quá khứ tốt đẹp nữa.



Giang Xuyên rõ ràng ý thức được, Tiêu Thanh Như thật sự sẽ không ngoảnh lại nữa.

Giữa bọn họ không có sau này.

*

Tiêu Thanh Như xin lỗi Hứa Mục Chu: "Chuyện vừa rồi xấu hổ quá, vô duyên vô cớ lại liên lụy đến anh."

"Không sao, nếu anh ta lại đến làm phiền em, em có thể nói cho tôi biết."

"Cái gì?"

Tiêu Thanh Như giống như không hiểu anh nói vậy là có ý gì, vẻ mặt cô lơ ngơ.

Ngón tay Hứa Mục Chu giật giật, anh rất muốn sờ đầu cô.

Anh giả khụ một tiếng: "Tôi và anh trai em là bạn tốt, bảo vệ em là việc tôi nên làm, sau này có việc gì có thể tìm tôi."

Tiêu Thanh Như cười gật đầu: "Nghe nói người ở Bắc Kinh, dù là đồng chí nam hay đồng chí nữ đều rất trượng nghĩa, xem ra là thật."

"Có phải là thật hay không thì tôi không biết, thế nhưng em có việc gì, tôi chắc chắn sẽ giúp."

Anh dùng ánh mắt ý bảo: "Mau đi lấy đồ đi, tôi ở đây đợi em."

"Không cần, không cần, không phải anh vừa nói còn có việc sao, anh cứ đi trước đi."

"Không vội, nếu có người đến quấy rầy em, tôi sẽ đánh anh ta một trận giúp em."



Tiêu Thanh Như bị chọc cười: "Anh thật sự rất giống anh trai tôi."

Cô xoay người rời đi: "Tôi sẽ ra ngay."

Hứa Mục Chu không biết nên khóc hay nên cười, anh cũng không muốn làm anh trai của Tiêu Thanh Như!

Thế nhưng hình như bọn họ có thêm thời gian ở cùng nhau.

Quả là không tồi.

Anh nhìn hướng Giảng Xuyên rời đi, có cơ hội anh phải cảm ơn anh ta cẩn thận.

Không đến năm phút sau, Tiêu Thanh Như đã trở lại.

Hứa Mục Chu nói: "Đi thôi."

"Thật ra tôi có thể tự về."

Vẽ chuyện như vậy, không biết còn tưởng rằng cô gặp phiền toái rất lớn.

Giọng Hứa Mục Chu chế nhạo: "Vừa rồi còn nói tôi giống anh trai em, em cũng khách sáo với anh trai em như vậy sao?"

"Đây không phải là nghe nói anh là người rất bận rộn, sợ chậm trễ thời gian của tôi, là lỗi của tôi."

Khóe miệng không khống chế được cong lên: "Ai đưa tình báo giả cho em vậy?"

"Tôi tự đoán, thường xuyên nghe thấy cha tôi khen anh, tôi cảm thấy người như anh hoặc là thiên tài, vốn có thiên phú đặc biệt, hoặc là chịu khổ rất giỏi, ngày nào cũng huấn luyện để phát triển bản thân."

Hứa Mục Chu không nói mình thuộc loại nào, anh cười khẽ: "Tôi coi như em đang khen tôi."