Chương 3

Diệp Lâm Tinh suy nghĩ nghiêm túc, xác định chưa từng gặp, không quen biết.

Đang định hỏi cô ta là ai, trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình ảnh lần đầu gặp Giản Nguyệt Lam, nhớ tới sức mạnh khủng khϊếp của cô.

Vợ anh không phải vừa đến đã đánh người chứ?!

"Tri Tri, em và đồng chí này có mâu thuẫn à?" Giọng anh run rẩy, cẩn thận xác nhận.

"Phó đoàn trưởng Diệp đừng giận."

Giản Nguyệt Lam còn chưa kịp nói, Chu Thanh Thanh đã không nhịn được mở miệng lần nữa, giọng điệu dịu dàng mang theo vài phần thiện ý.

"Tôi biết anh muốn ra mặt thay tôi, nhưng tôi không muốn anh vì tôi mà cãi nhau với đồng chí này--"

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Lâm Tinh và Giản Nguyệt Lam, cô ta muốn nói lại thôi, giả vờ thẹn thùng cụp mắt xuống tiếp tục nói, "Diệp..."

"Diệp cái đầu cô, vịt còn không lắm mồm bằng cô, câm miệng được không!"

Diệp Lâm Tinh phát điên với người phụ nữ điên này rồi, tự nói tự cười như người mắc bệnh thần kinh.

"Tri Tri nói đi, anh tin em."

Miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt lại rõ ràng thể hiện "vợ đừng sợ, nếu thật sự đánh nhau thì anh cũng tin không phải lỗi của em".

Hiểu được ánh mắt của anh, khóe miệng Giản Nguyệt Lam giật giật, vậy rốt cuộc trong ấn tượng của lão Diệp thì cô là người như thế nào?!



Là một người phụ nữ bạo lực có sức mạnh khủng khϊếp sao?!

"Không có mâu thuẫn gì cả, em cũng không đánh cô ta."

Giản Nguyệt Lam tóm tắt lại sự việc một cách ngắn gọn.

Nghe xong, Diệp Lâm Tinh cảm thấy vô cùng khó hiểu, giọng điệu lạnh lùng nói một câu: "Đầu óc có vấn đề."

"Em cũng nghĩ vậy."

Giản Nguyệt Lam vô cùng đồng tình.

Đôi mắt của Chu Thanh Thanh đột nhiên mở to.

Tại sao lại không tin lời cô ta nói, còn mắng cô ta là đầu óc có vấn đề?

Điều này không giống với những gì cô ta nghĩ.

Cô ta đã dịu dàng và tốt bụng như vậy rồi, Phó đoàn trưởng Diệp hẳn phải cảm động và tin tưởng cô ta vô điều kiện.

Sau đó thích cô ta, yêu cô ta mới đúng!

Những giọt nước mắt khó khăn lắm mới ngừng lại của Chu Thanh Thanh, một lần nữa lại tuôn ra như suối.



"Các người bắt nạt người khác, rõ ràng là tôi khóc, tại sao Phó đoàn trưởng Diệp lại nói tôi có vấn đề, chứ không phải mắng cô ta?"

Chu Thanh Thanh chỉ tay vào Giản Nguyệt Lam với vẻ mặt bất bình.

"Bỏ tay ra."

Giản Nguyệt Lam ghét nhất là người khác chỉ tay vào mình, ánh mắt như dao nhìn về phía cô ta, "Không rút về thì tôi sẽ bẻ gãy tay cô đó."

Sắc mặt Chu Thanh Thanh tái mét, nắm chặt góc áo, đáng thương nhìn về phía Diệp Lâm Tinh.

"Phó đoàn trưởng Diệp, anh nghe thấy không, cô ta nói cô ta muốn đánh tôi."

Giản Nguyệt Lam không nói nên lời, chắc chắn là nhân thiết của nhân vật nữ chính đã sụp đổ.

Rõ ràng trong nguyên tác không phải như vậy.

"Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói bừa, không phải vẫn chưa đánh sao."

Diệp Lâm Tinh nhẹ nhàng buông một câu, sau đó lấy hành lý trên tay Giản Nguyệt Lam, cười nói: "Vợ, chúng ta về nhà thôi."

"Ừ!"

Giản Nguyệt Lam bước chân đi.

Nhìn hai người nắm tay nhau rời đi, Chu Thanh Thanh ngây người một lúc mới hét lên: "Các người cứ thế bỏ mặc tôi ở đây sao? Còn có phép lịch sự không? Còn biết lý lẽ không?"