Chương 2

"Ê ê ê sao cô lại khóc?" Giản Nguyệt Lam cuống quýt nói, "Tôi đâu có bắt nạt cô."

"Đồng chí, tôi không phải đàn ông, cô có khóc trước mặt thì tôi cũng không thấy thương cảm đâu."

Thấy nữ chính ngấn lệ nhìn mình, cô ôn tồn nói, "Đồng chí, nếu cô thực sự muốn khóc thì có thể lau nước mắt trước không, đợi đồng chí nam xuất hiện rồi khóc?"

Cô sờ túi, lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho cô gái.

Chu Thanh Thanh khóc càng dữ dội hơn.

"Cô sỉ nhục tôi."

Giản Nguyệt Lam ngơ ngác.

Cái quái gì thế này.

Sao lại liên quan đến sỉ nhục, cô có nói một lời tục tĩu nào đâu.

Đang suy nghĩ cách đối phó thì——

"Tri Tri!"

Chỉ có người thân mới gọi tên thân mật như vậy, Giản Nguyệt Lam quay phắt đầu nhìn lại.

Chỉ thấy lão Diệp nhà cô sải bước đi tới.

Anh mặc quân phục mùa hè của hải quân, áo trắng quần xanh, dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, cơ ngực nở nang, toàn bộ phần thân trên tạo thành hình tam giác ngược sắc bén và gợi cảm.



Đôi chân dài được bao bọc bởi chiếc quần quân chỉnh tề, Giản Nguyệt Lam hiểu rõ đôi chân này có sức mạnh như thế nào, không nhịn được nuốt nước miếng.

Khi khoảng cách gần lại, tầm mắt cô không thể tránh khỏi khuôn mặt của Diệp Lâm Tinh.

Khác với vẻ nho nhã thư sinh của nam chính trong truyện, Diệp Lâm Tinh có một khuôn mặt đẹp trai khiến người ta cảm thấy áp lực.

Lông mày kiếm, mắt sâu, đường nét sắc sảo và sâu thẳm, đôi mắt đen láy vì màu đồng tử đậm.

Anh từng là quân biên phòng, từng ra chiến trường, từng đổ máu.

Khí chất lạnh lùng và điềm tĩnh, đường nét khuôn mặt lại quá sắc sảo, cứng rắn, ấn tượng đầu tiên của người khác là người này không dễ chọc.

Nhưng lúc này, khóe mày khóe mắt anh đều nở nụ cười dịu dàng.

"Lão Diệp."

Giản Nguyệt Lam vẫy tay với anh, khóe môi không kìm được cong lên.

"Cuối cùng cũng đến rồi, có mệt không..."

Diệp Lâm Tinh bước càng lúc càng nhanh, khi nhìn thấy mặt cô, giọng anh đột nhiên cao lên, "Sao mặt em đen thế này?"

Mới hơn ba tháng không gặp, cô vợ xinh đẹp của anh sao lại thành hắc tinh rồi?!

Gió thổi qua, còn có một mùi lạ truyền đến.



Xác định mùi đến từ Giản Nguyệt Lam, anh vô cùng kinh ngạc, "Em có rơi vào vại dưa chua nhà ai không, sao lại có mùi chua thối thế?"

Giản Nguyệt Lam ngượng ngùng, mũi anh nhạy thật đấy.

"Trước khi đi cha bắt em bôi thuốc."

Từ miền Bắc đến An Thành hơn ba nghìn km, đi tàu bốn ngày năm đêm mà không ngụy trang, cha mẹ và anh trai không yên tâm.

Ngoại hình của cô quá nổi bật, khả năng tự vệ cũng có, nếu gặp vấn đề thì cô cũng có thể giải quyết.

Nhưng cô ghét phiền phức.

Hóa trang xấu xí, mặc quần áo rách rưới, suốt chặng đường cô không gặp bất kỳ trắc trở nào, thuận lợi đến nơi.

Ban đầu không có mùi.

Nhưng sau khi vào miền Trung Nam, nhiệt độ bắt đầu tăng cao, cô mặc nhiều quần áo, lại mang theo một đống hành lý, mồ hôi ra trộn với thuốc tạo thành mùi chua thối.

"Yên tâm, rửa sạch là hết."

Trái tim Diệp Lâm Tinh buông xuống, đột nhiên có một giọng nói mềm mại ngọt ngào vang lên——

"Phó đoàn Diệp, cô ấy bắt nạt tôi."

Ai đang nói vậy?

Quay đầu lại, một khuôn mặt lạ hoắc đẫm nước mắt đập vào tầm mắt.