Editor: Sunn_t
Kì thi đại học đã tới.
Mưa bụi kéo dài dừng ở trong không khí, giảm đi không ít khô nóng ngày mùa hè.
Vừa ra khỏi cửa đều là các loại ô che mưa đủ màu sắc, Cha Phương Mẹ Phương nghĩ biểu hiện giống bình thường, lại nhịn không được đem Phương Đường đưa đến cửa, “Đừng khẩn trương, a, tâm thế bình thường, phát huy bình thường.”
Trong miệng bọn họ khuyên Phương Đường không cần khẩn trương, chính mình ra cửa dép lê còn đi ngược.
Phương Đường gật gật đầu, cầm chocolate bọn họ đưa tới chuẩn bị chiến đấu đem cất vào trong túi, lúc này mới cùng Đào Thi Thi hội hợp cùng đến trường học.
Hạ Mặc Dương ở cửa trường đợi hồi lâu, tạng cho mỗi người cái túi chúc phúc, “Buổi sáng vừa mua, họ nói là trước đây năm thi đại học học sinh đều mua, mang theo vào thi đại học là có thể đạt được thành tích tốt.”
Đào Thi Thi nói cảm ơn, đem túi chúc phúc cẩn thận bỏ vào túi, vỗ vỗ, sau đó lấy ra notebook lật xem đề mình từng làm sai.
Phương Đường còn lại cùng Hạ Mặc Dương ở một bên lặng lẽ nói chuyện.
“Thi tốt thi tốt nha.” Hạ Mặc Dương gõ đầu cô.
Phương Đường gật gật đầu, sợ một khi mở miệng liền muốn khóc, chờ tiếng chuông vang lên, thí sinh vào trường, lúc này mới hướng Hạ Mặc Dương nói, “Cố lên, Hạ Mặc Dương.”
Cửa trường phụ huynh học sinh vây đầy cảnh sát bảo an hai bên trị giữ gìn trật tự, Phương Đường quay đầu lại nhìn, thấy cha mẹ cầm ô che mưa ngăn trở mặt, hướng bọn họ phất phất tay, lúc này mới đi vào.
Rất nhiều người coi kì thi đại học như một bước ngoặt của cuộc đời, còn chưa có tiến vào trường thi, liền khẩn trương mà bắp chân phát run, đáng tiếc, cô không có cái loại khẩn trương này.
Nhưng cô biết, trận chiến dịch thi đại học kết thúc, cô liền sẽ nghênh đón trong cuộc đời mình một bước ngoặt mới.
Suốt ba ngày, giống như phim điện ảnh quay chậm, từng bài từng bài đều đã hoàn thành.
Ăn cơm, đi trường thi, vượt qua gian nan thi cử, về nhà, ăn cơm, tắm rửa ngủ, ngày hôm sau tiếp tục.
Ngày thi cuối cùng, Phương Đường vừa ra khỏi trường thi, liền nghe thấy học sinh ở phía dưới tru lên thanh âm, như vườn bách thú tinh tinh, một người tiếp một người, hết đợt này đến đợt khác mà tru lên:
“Đã thi xong rồi!!!”
“Giải phóng rồi!!!!”
“Thi đại học xong rồi!!!”
Các học sinh nhốn nháo trong trường học, đoàn người tốp năm tốp ba mà tụ họp với nhau, kể cho nhau những chuyện trong phòng thi, Phương Đường ở hàng hiên xếp hàng xuống lầu.
Đào Thi Thi đã sớm thi xong rồi, cùng Hạ Mặc Dương đứng ở cầu thang chờ cô.
Phương Đường thay đổi cái cầu thang xuống lầu, xen lẫn trong trong đám người đi ra cổng trường, ba mẹ cô đang ở cửa chờ cô, thấy cô ra tới, ôm ôm con mình.
Phương Đường hốc mắt có điểm hồng, “Mẹ, con phải đi rồi.”
Mẹ Phương gật gật đầu, “Ở kia ngoan ngoãn, phải lời nói, gặp khổ phải nói cho mẹ biết, mẹ đi đón con.”
Cha Phương nói, “Gặp được việc khó khăn giải quyết không được thì gọi điện thoại về nhà.”
“Vâng.” Phương Đường hít hít cái mũi, “Ba, mẹ, không cần nói cho người khác con đi đâu, ai cũng đừng nói, con có để lại đồ vật, là cho Thi Thi, mẹ nhớ đưa cho cô ấy.”
“Được.” Mẹ Phương ôm cô, có chút đau lòng, “Con lần đầu tiên rời nhà xa như vậy, mẹ luyến tiếc con, Đường Đường…”
“Không phải có câu nói, luyến tiếc hài tử bộ không được lang sao, mẹ yên tâm, con đi bên kia, liền sẽ biết con muốn làm cái gì, hơn nữa, có chị họ ở đó, đừng lo lắng cho con.”
Phương Đường cười trấn an bọn họ, lại ôm ôm hai người, lúc này mới bước lên xe cậu.
Hành lý cô đã sớm đóng gói tốt đặt ở cốp xe, sau xe còn có một cái cặp sách, đó là… Lục Nham mua mới cho cô, trong cặp là đồ dùng hằng ngày của cô, còn có một cái bình thủy tinh, bên trong đựng một nghìn con hạc giấy.
Phương Đường buổi tối ngày đó tự đưa ra quyết định.
Ở lại nơi này, cô không dám đối mặt với Hạ Mặc Dương, cũng không muốn đối mặt Lục Nham.
Cô nghĩ cũng muốn ra ngoài một lần.
Chị họ nói cô chính là nụ hoa bị dưỡng ở nhà ấm, không gặp qua ngoại giới chèn ép, cho nên không có theo đuổi, không có mục tiêu, càng không có mộng tưởng.
Phương Đường cảm thấy rất có đạo lý, cho nên muốn đi đến chỗ chị họ, nhìn thế giới bên ngoài.
Thuận tiện, quên đi nơi này cùng thống khổ.
Khi đèn đỏ, xe ngừng lại, cô an tĩnh mà nhìn ngoài cửa sổ xe, đầu óc trống không.
Cậu cô lái xe ở phía trước nói câu, “Xe đông đến lợi hại, cháu xem học sinh, chạy nhanh thật, thi xong rồi còn chạy mạnh như vậy làm gì, đi tìm người a?”
Phương Đường không để ý lắm mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ nhìn thấy một đọa thân ảnh vụt qua, nam sinh kia chạy khá vội.
Cô như có cảm giác mà quay đầu nhìn bóng dáng nam sinh, chỉ chú ý tới dưới chân hắn là một đôi trắng giày đã nhiễm bùn bẩn.
Tay phải gắn băng keo cá nhân che đậy, có một miệng vết thương đã kết vảy.
Đèn xanh, Phương Đường thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước.
Trong lòng trống rỗng một mảnh.
------------------------------------------------
Truyện này không phải truyện ngược nha ::vv nhưng vẫn có vài phân đoạn hơi nhói tim 1 tí :> và nó đang đến ><