Chương 39: Mày thích Lục Nham sao?

Editor: Sunn_t

Cả người Phương Đường nhức mỏi đến lợi hại, tắm rửa xong liền nằm liệt trên giường, ngủ đến nửa đêm, trong mộng bị Lục Nham thao đến bật khóc, hai mắt cô đẫm lệ mông lung mà bừng tỉnh, ý thức được là nằm mơ, lau lau nước mắt, lại tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau tầm 10 giờ buổi sáng, mới thấy tin nhắn của Hạ Mặc Dương, hỏi cô sao về nhà cũng không nói với hắn một tiếng.

Cô đọc xong tin tức, liền ngồi ở trước bàn, nhìn bình thủy tinh có một nghìn con hạc giấy mà phát ngốc, bên cạnh rương gỗ còn con búp bê bjd Hạ Mặc Dương mua cho cô, cô sờ sờ cái rương, mở ra nhìn, lại khép lại.

Cô ghé người vào trên bàn, nước mắt vô ý thức từ hốc mắt chảy ra, cô lau, hít hít cái mũi, bên dưới còn ẩn ẩn sưng to trướng đau, cô mới nhớ tới tối hôm qua quên bôi thuốc.

Suốt một ngày, cô đều ngốc ở trong phòng, thời điểm chạng vạng, Đào Thi Thi mang cặp sách tới cùng giấy dự thi, còn có sách vở trên bàn cô để quên.

Cùng với bình nước kia bị cô giấu ở tận cùng bên trong hộc bàn.

“Giấy dự thi đừng quên mang.” Đào Thi Thi đem đồ vật mang vào trong phòng cô xếp gọn, dặn dò xong lại nói, “Ngày mai tao lại nhắc mày tiếp.”

Trường học bọn họ chính là địa điểm thi, thực may mắn chính là, trừ Lục Nham, ba người bọn họ đều thi ở trường học, không cần đi đến nơi xa, tới trường học xa lạ để thi.

Phương Đường vẫn luôn cúi đầu, cũng không nhìn cô bạn, càng không nói lời nào.

Đào Thi Thi hỏi, “Làm sao vậy? Đường Đường?”

Phương Đường ngẩng đầu, hốc mắt tất cả đều là nước mắt, “Thi Thi, mày có phải hay không tất cả đều đã biết?”

Đào Thi Thi đem cửa phòng đóng lại, lôi kéo cô ngồi lên trên giường, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô, “Đừng khóc, ngày mai thi rồi, chúng ta thi xong lại nói được không?”

“Không được…” Phương Đường nức nở khóc lên, “Tao mỗi ngày đều thật là khó chịu… Tao cảm thấy nên xin lỗi mày, xin lỗi Hạ Mặc Dương… Tao rất chán ghét chính mình, ô ô ô… Tao thật vô dụng… Tao không biết làm sao bây giờ… Tao sợ mày chán ghét tao… Sợ mày không thích tao… Ô ô… Làm sao bây giờ…”

“Đừng khóc đừng khóc.” Đào Thi Thi ôm cô, vỗ vỗ lưng cô, “Đừng khóc, mày chậm rãi nói, tao giúp mày nghĩ cách được không?”

Phương Đường khụt khịt, “Tao cùng Lục Nham…” Cô nói không nên lời, nước mắt từng viên to rơi xuống, “Thi Thi… Tao tiến sai phòng, hắn… Chúng ta…”

Cô nói năng lộn xộn, nhưng Đào Thi Thi đã nghe hiểu, “Ý của mày, mày tiến sai phòng, mày cùng Lục Nham cái kia? Có phải là lần chúng ta đi leo núi ở nhờ nhà dân không?”

Khó trách cô đêm đó về nhà, còn nói cha mẹ gọi điện thoại tìm cô, Đào Thi Thi lúc ấy liền thấy kỳ quái, tự dưng Phương Đường đột nhiên trở về, còn có Lục Nham tính tình đạm mạc, chưa bao giờ thích xen vào việc người khác, đưa Phương Đường về nhà chuyện này phỏng chừng có thể xếp hạng việc tốt nhát từ trước tới nay hắn làm.

Ít nhất, Đào Thi Thi nhìn ra, đó là lần đầu tiên hắn làm việc tốt.

Phương Đường khụt khịt gật đầu, khóc lóc nói, “Thực xin lỗi…”

“Mày sao phải nói xin lỗi với tao.” Đào Thi Thi có chút lo lắng hỏi, “Sau đó đã uống thuốc tránh thai chưa?”

Phương Đường nhớ tới uống viên thuốc tránh thai kia, hít hít cái mũi, “Rồi”

Đào Thi Thi nhíu mày nghĩ nghĩ, “Vậy mày hiện tại… Là vẫn thích Hạ Mặc Dương hay là thích Lục Nham?”

“Tao không thể… Thích hắn.” Phương Đường ủy khuất mà khóc lóc, “Tao rốt cuộc… Không thể thích hắn.”

Cái này “Hắn” chỉ chính là Hạ Mặc Dương.

“Phương Đường.” Đào Thi Thi nhìn cô, “Không phải sợ, mày không có làm sai bất luận việc gì, chỉ là xảy ra ngoài ý muốn mà thôi, không phải mày sai. Nhưng tao muốn cùng mày xác nhận một việc, mày thích Lục Nham sao?”

“Không thích, tao sẽ không cùng hắn ở bên nhau, ta…”

Phương Đường nói còn chưa dứt lời, Đào Thi Thi ấn bả vai cô, “Phương Đường, không cần băn khoăn bất luận kẻ nào, càng không cần băn khoăn về tao, nghiêm túc trả lời tao, mày thích Lục Nham sao?”

Phương Đường lắc đầu, cô tuy nói không thích, nhưng trong đầu thanh âm Lục Nham luôn hiện lên, ngữ khí hắn chắc chắn, tiếng nói trầm thấp xuyên qua toàn bộ óc cô.

—— “Cậu thích tôi.”

Vì thế, cô rất hỗn loạn, bất lực mà ôm Đào Thi Thi, “Tao không biết… Thi Thi… Tao không biết… Tao rõ ràng không thích hắn, chính là…”

Thời điểm hắn hôn cô, tim cô đập thật sự lợi hại.

“Được, tao đã biết.” Đào Thi Thi lau nước mắt cho cô, “Mày nghe tao nói, đi rửa cái mặt, chúng ta điều chỉnh tốt tâm tình, không cần suy nghĩ những việc này, chúng ta thi xong, một việc một việc liền chậm rãi giải quyết, được không?”

Phương Đường gật gật đầu, khóc lóc nói, “Tao rất sợ.”

“Đừng sợ.” Đào Thi Thi ôm người cô, “Mày chuẩn bị tâm lý thật tốt, liền không sợ hãi mình không chấp nhận được kết quả.”

Phương Đường hít hít cái mũi, “Được.”