Editor: Sunn_t
Đại hội tuyên thệ sau khi kết thúc, các nữ sinh đều cầm sổ lưu niệm khắp nơi tìm người ghi lời nhắn cùng chụp ảnh.
Hạ Mặc Dương cho rằng Phương Đường cũng thích, liền mua cho cô một quyển sổ lưu niệm siêu lớn, tự mình viết trước tràn đầy một mặt giấy.
Thời điểm Phương Đường bắt lấy sổ lưu niệm, miệng dẩu, không quá muốn, “Quá dày đi, em cũng không muốn đi nhắn lại trong sổ của họ…”
“Không có việc gì, anh để các nàng nhắn cho em, đến lúc đó em cũng chỉ quản xem là được.” Hạ Mặc Dương cầm lấy bút viết xuống tên Phương Đường, “Nhạ, tên em để anh viết cho.”
Chính là xấu đến không nhìn thấy.
Khoảng cách thi đại học còn khoảng 1 tháng, trên tường lịch bị xé đến chỉ còn lại có mấy tờ mỏng nhẹ, một bạn học mở cửa tiến vào, tốc độ nhanh chút, liền có thể nhìn thấy hắn mang theo một trận gió đem tờ lịch thổi bay, lộ ra phía dưới số 0 cực lớn.
Phương Đường chống cằm nhìn bảng đen phát ngốc.
Cô đối với thi đại học một chút đều không khẩn trương, cảm thấy cũng chỉ giống như kì thi khảo sát, có chỉ là nhẹ nhàng cùng giải thoát.
Cô không thích đi học, khi đi học luôn thất thần, có lẽ trời sinh đầu óc liền tương đối dốt nát, không muốn đọc sách dày cộp, dẫn tới từ nhỏ đến lớn đều không được lão sư thích.
Ba mẹ đối với việc cô thi đại học đều không ôm bất luận hy vọng gì, chỉ khuyên cô nên nghĩ kĩ, về sau tính toán làm cái gì.
Cô cũng không biết về sau muốn làm gì, hiện tại đối với tương lai là một mảnh mê mang.
“Hạ Mặc Dương, anh về sau muốn làm cái gì?” Cô nghiêng đầu xem Hạ Mặc Dương bên cạnh đang "múa bút thành văn".
Hạ Mặc Dương vẫn không dừng bút mà nói, “Muốn làm cái gì? Làm tỉ phú a, hoặc là đột nhiên một đám người xuất hiện ở trước mặt anh, nói với anh, thiếu gia, lão gia kêu người về nhà kế thừa tập đoàn cùng tài sản chục tỷ.”
Phương Đường: “…”
“Nghiêm túc đi.” Cô thò đầu lại gần xem anh đang viết cái gì.
Ghi ấn tượng đầu tiên nhìn thấy Phương Đường: Đáng yêu, xinh đẹp, đôi mắt đặc biệt lớn, làn da đặc biệt trắng, đẹp, đặc biệt đặc biệt đẹp! Siêu cấp vô địch đẹp không ai bì nổi!
“…”
Hạ Mặc Dương duỗi tay che lại, “Đừng nhìn lén!” Hắn lấy bút chọc chọc cái trán, “Nghiêm túc đi a, thi xong đại học, học cái tay nghề, ra tìm nơi làm việc, kiếm tiền mua phòng mua xe, sau đó cùng em kết hôn.”
Phương Đường trầm mặc một lát, hỏi, “Chúng ta sẽ không chia tay sao?”
“Nói lời nói ngốc gì đấy, em đi tìm xem có người đàn ông nào tốt hơn anh?” Hạ Mặc Dương vén áo ngắn tay lên, lộ ra bắp tay của mình, “Nhìn xem, cơ bắp.”
Phương Đường: “…”
Bên kia sổ lưu niệm truyền tới trong tay Đào Thi Thi, cô viết xong lúc sau đưa cho Lục Nham, “Phương Đường, cậu muốn nhắn lại không?”
Lục Nham hơi hơi nhướng mày, cầm lại đây xem, Hạ Mặc Dương ở sổ Phương Đường viết xuống rất nhiều lời tình yêu ngọt ngào, còn dán lên ảnh chụp chính mình, dưới chân dẫm lên bóng rổ, hướng màn ảnh lộ ra một cái thập phần “Không dễ chọc” tươi cười.
Phía dưới còn thập phần buồn nôn mà viết câu: “Toàn thế giới anh chỉ thích em.”
Lục Nham đem sổ lưu niệm đặt ở trên bàn Đào Thi Thi, cô nàng vừa lúc đi toilet, chính trực khóa lại, mấy tên nam sinh duỗi đầu thấy đó là sổ lưu niệm của Phương Đường, bắt đầu thảo luận Phương Đường của lớp F.
“Lớn lên rất đáng yêu.”
“Là đáng yêu, hơn nữa nhìn rất gầy, ngực giống như rất lớn, lúc trước học thể dục, thời điểm tao xem cô nàng chạy bộ, cái kia ngực cứ như vậy… Ha ha ha ha…”
Tên nam sinh kia duỗi tay ở trước ngực chính mình so đo, mấy người ha ha cười rầm rộ.
Thình lình Lục Nham vỗ vỗ bờ vai của hắn, nam sinh quay đầu lại, trên mặt còn treo nụ cười, “Lớp trưởng? Làm sao vậy?”
Lục Nham một quyền đập ở trên mặt hắn, đầu lưỡi chống hàm trên, ánh mắt lạnh nhạt cực kỳ, phát ra thanh âm thấp thấp, lộ ra vài phần lạnh lẽo rõ ràng.
“Cậu làm bẩn lỗ tai tôi.”