Chương 25: Cơm hộp

Editor: Sunn_t

Tiết tự học buổi tối, Đào Thi Thi tới lớp F học.

“Mày ngày hôm qua đi đâu vậy?” Đào Thi Thi vừa xoát đề vừa nghiêng đầu nhìn Phương Đường, “ Dì Phương hôm nay buổi sáng thấy tao còn hỏi tao đi đâu, rồi nói mày hôm qua cả ngày ở thư viện trở về mệt đến nỗi không ăn cơm rồi đi ngủ luôn.”

Phương Đường: “…”

Trong lòng cô nổi lên một trận khẩn trương nho nhỏ, “Mày nói như thế nào?”

“Tao vừa nghe liền biết mày lừa dối dì, hùa theo khẳng định sự việc đúng như dì nói a, cho nên mày khai ngay ngày hôm qua làm gì đi?” Đào Thi Thi hỏi.

Phương Đường căn bản không biết nói như thế nào, ngập ngừng liếc nhìn cô bạn một cái.

Đào Thi Thi vừa thấy biểu tình của cô, liền biết cô không muốn nói, cười cười, “Được được được, tao không hỏi.”

“Mày ở thư viện ngồi cả ngày à?” Phương Đường mặt tròn phúng phính đè trên sách, suy sụp mà khó hiểu nhìn bạn mình, “Mày làm thế nào có thể ở thư viện học lâu như vậy?”

Đào Thi Thi che miệng cười, “Tên tiểu ngốc như mày đương nhiên không biết đọc sách là niềm vui.”

Nói đến ngày hôm qua, Thi Thi liền nhớ tới giữa trưa ăn cơm xong, ở giao lộ gặp được Hạ Mặc Dương.

Hắn cùng mấy người huynh đệ dẫn theo cùng nhau đóng gói đồ ăn đi ra, chân mang đôi giày mới kia, đi đường nghênh ngang, đến giao lộ gặp được một bà cụ nhặt rác, mấy người huynh đệ vui cười nháo đi qua, hắn lại ngừng lại, đem đồ ăn đóng gói trong tay đưa tới tay bà cụ.

Khoảng cách có chút xa, Đào Thi Thi nghe không thấy bọn họ đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy bà cụ xua tay, Hạ Mặc Dương lại cố chấp mà đem hộp đóng gói trong tay nhét vào tay bà, theo sau vài bước chạy tới đuổi theo mấy người huynh đệ kia của hắn.

Bà cụ nhìn hắn đi rồi, hướng bóng dáng hắn chắp tay trước ngực cúi tựa cảm ơn.

Đào Thi Thi ở giao lộ đứng hồi lâu, thẳng đến nghe được âm thanh phát ra từ loa, lúc này mới hoàn hồn.

Phương Đường cũng giống như vậy, chỉ cần thấy người nào đi đến thùng rác nhặt rác, liền sẽ đi mua cơm cho bọn họ ăn, Hạ Mặc Dương như vậy, hẳn là cũng là bị cô ấy ảnh hưởng.

Lại có lẽ… Bọn họ vốn chính là người như vậy.

Mặc dù hắn không có nhiều tiền, nhưng lại có một tấm lòng nhân ái.

Đào Thi Thi nhịn không được cảm khái nói, “Hạ Mặc Dương thật sự rất tốt a.”

Phương Đường lại trong lòng khởi xướng buồn, thanh âm cũng rầu rĩ, “Hắn vẫn luôn thực tốt.”

Cô từ trong hộc bàn lấy ra cái bình thủy tinh kia, nhìn một nghìn con hạc giấy bên trong đủ mọi màu sắc, trong lòng chua xót đến lợi hại.

Đào Thi Thi nghĩ đến cái gì, lặng lẽ hướng Phương Đường nói, “Tao kỳ thật ở tiệm net ngây người một buổi trưa.”

“A?” Phương Đường kinh ngạc cực kỳ, “Mày làm sao dám? Chỗ kia không phải rất loạn sao?”

“Ừ, đúng như vậy, nhưng là…”

Có Hạ Mặc Dương ở đó.

Đào Thi Thi nhớ tới Hạ Mặc Dương nói chuyện này bí mật, liền nhẹ giọng nói, “Nhưng bên trong người không mang tiền, không ai quấy rầy đâu.”

“Mày đi tiệm net làm gì?” Phương Đường mở to hai mắt nhìn bạn, Đào Thi Thi cho tới nay đều là học sinh ngoan ngoãn nghe lời, cơ hồ cũng không đặt chân tới những nơi đó.

“Đi… Lên mạng.”

Là đi đưa cơm cho Hạ Mặc Dương.

Không biết hình dung như thế nào, Đào Thi Thi cảm thấy Hạ Mặc Dương quả có chút khổ, hắn phải làm những công việc này, Phương Đường tất cả đều không biết, rõ ràng chính hắn đã vất vả như vậy, lại còn rất thiện lương.

Cô cảm thấy người thiện lương, nên được thượng đế đối xử công bằng.

Vì thế, cô mua hai hộp đồ ăn mang tới, lần đầu tiên bước vào nơi ồn ào náo động tràn ngập dân dã như tiệm net.

Thời điểm cô đi vào, Hạ Mặc Dương đang thao tác con chuột chơi game, thấy quầy có người lại đến, cũng không ngẩng đầu lên hỏi, “Lấy tờ giấy chưng minh thân phận ra, mấy giờ?”

Thấy đối phương không đáp lại, hắn nhăn lại mày, vừa ngẩng đầu, lúc này mới thấy người trước mặt là Đào Thi Thi.

Cô có chút cô đơn mà đứng ở kia, trong tay cầm theo đồ ăn đóng gói, thanh âm thực nhẹ hỏi, “Mua dư ra một phần cơm, cậu ăn không?”

Có mùi thịt bay ra.

Hạ Mặc Dương nuốt nuốt nước miếng.

Đói.

Sau đó Đào Thi Thi liền ngồi ở vị trí dưới Hạ Mặc Dương, giúp hắn nhìn tiệm net, mà hắn liền ngồi ở bên cạnh ăn ngấu nghiến.

Vừa ăn vừa nhịn không được kêu lên, “Wao! Quá thơm!”

Đào Thi Thi nhớ tới hình ảnh kia liền có chút buồn cười, Phương Đường chọc cánh tay cô bạn, “Cười cái gì đấy?”

“Nhớ tới một người rất hài hước.” Đào Thi Thi cười nói.

“Cùng mày giống nhau, làm người khác ấn tượng sâu sắc.”