Quan Hệ Không Đứng Đắn

5.43/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 2 Sự Vụ Sở Hằng Giản Hệ Liệt
Trêu chọc em, dạy dỗ em, lại bị hồn nhiên của em hấp dẫn không muốn dừng lại Lệ thuộc vào anh, yêu anh, trong lòng không dám hy vọng xa vời nhưng không cách nào ngừng yêu anh. Thư Dao 1 cô gái yếu ớt  …
Xem Thêm

“Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ khụ. . . . . .”

1 tiếng ho khan kéo dài ở trong phòng bệnh không ngừng sâu kín vang lên

Nằm ở trên giường bệnh là 1 lão nhân, đã bị đau ốm hành hạ đến chỉ còn da bọc xương, nhưng lúc này, con ngươi lại so với bất cứ lúc nào đều trong trẻo hơn tựa như là ánh hồi quang phản chiếu cuối cùng khi gần tới cõi vĩnh hằng.

Ông lão đối với người trước giường bệnh 1 bóng dáng cao lớn, tuấn tú đưa ra bàn tay khô gầy thanh âm khàn khàn cố gắng dùng hơi sức tàn của mình để nói:. …Kỳ..Ngôn…”

Bóng dáng kia vội vàng ở trước giường bệnh đưa tay nắm tay run rẩy của lão nhân, nhìn lão nhân cặp mắt hiện đầy tia máu của mệt mỏi, thanh âm ẩn nhẫn nói nhỏ:

“Dạ, cháu ở đây.”

“Cháu đây rồi. . . . . . Khụ khụ khụ! Cháu ở đây là tốt rồi.” Lão nhân vui mừng nhìn hắn, lộ ra nụ cười thản nhiên

“Kỳ Ngôn. . . Kỳ Ngôn. . .cháu hãy giúp ta! Trừ cháu ra không ai có thể, khụ khụ khụ. . . . . . Không có bất kỳ người nào có thể giúp.”

“Ông cứ nói, bất kể là chuyện gì cháu đều đồng ý với ông.” Môi mỏng khẽ mở, ưng thuận ra lời cam kết.

Lão nhân hai mắt trong trẻo hơi ươn ướt, thở dài một tiếng

“Ta cảm thấy mình. . . đời này cũng coi là sống đủ rồi, không oán không hối, chỉ là ta thật sự là muốn thấy Tiểu Dao một lần cuối. . . Tiểu Dao của ta. . . Khụ khụ khụ. . .”

“Thư lão, ông hãy kiên trì một chút nữa, cô ấy rất nhanh sẽ trở lại, ông nhất định có thể nhìn thấy.”

“Không.” Lão nhân khẽ lắc đầu, khó khăn cười khổ

“Ta biết rõ mình đã không thể chống đỡ được nữa. . . . . Khi đó …, khụ! Kỳ Ngôn. . . . . . cháu phải giúp nó, ta chỉ tin tưởng cháu, chỉ có thể tin cháu! Trừ cháu ra, ta không biết còn có ai có thể đứng ở bên cạnh nó. . . . . . Khụ khụ! Kỳ Ngôn, cháu hãy đồng ý với ta hãy nâng đỡ nó, giúp nó dũng cảm đối mặt với tất cả, khụ khụ. . . Đồng ý với ta, hãy đồng ý với ta!”

“Thư lão. . . .” Hắn nắm thật chặt tay của lão nhân, thanh âm nghẹn ngào:

“Cháu đồng ý với ông! Quyết không đổi ý!”

“Vậy thì tốt. . .” Lão nhân rốt cuộc an tâm gật gật đầu, mắt trong cũng bắt đầu mê mang, trước mắt tựa hồ hiện ra dung nhan xinh đẹp kia

“Tiểu Dao, Tiểu Dao. . .”

Hồi lâu, thanh âm lão nhân từng chút từng chút yếu bớt, mí mắt dần dần đóng lại, tay nắm chặt cũng dần dần buông ra, cuối cùng. . . . . . Mất đi toàn bộ hơi sức, nằm ở bên giường; ông đã chết với gương mặt đã không còn sức sống nhưng bên khóe miệng như ẩn 1 nụ cười yếu ớt.

Một phòng yên ắng.

Bên giường nam tử kia bỗng dưng cúi đầu, tay nắm chặc tựa hồ che giấu khổ sở.

Không biết trải qua bao lâu hắn mới từ từ đứng lên, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm lão nhân đã mất trên giường, nhẹ nhàng thay ông đắp lên tấm vải màu trắng.

Thư lão, chuyện cháu đồng ý với ông cháu nhất định sẽ làm, nhất định, ông hãy an tâm đi đi!

Đi vào 1 căn phòng được bố trí sạch sẽ thanh lịch có một linh đường, nhìn ảnh trắng đen trên cao trong nháy mắt đó thư Dao có loại cảm giác gần như ngất xỉu; sắc mặt nàng trắng như tờ giấy, đột nhiên lảo đảo ngã xuống, lại cố gắng ổn định thân thể của mình, giờ phút này trong đầu nàng trống không chậm rãi đi tới quan tài bên linh đường, đưa tay sờ nhẹ một chút cỗ quan tài lạnh lẽo, lại lập tức e sợ tránh không kịp thu hồi tay.

Há mồm, nàng muốn nói cái gì nhưng trong cổ họng lại như là bị tắc lại, khó chịu không phát ra cái thanh âm nào, nàng nghĩ tự nói với mình đây đều không phải là thật, nhưng loại cảm giác hít thở không thông này chân thực như thế nhắc nhở rằng cái trước mắt nàng nhìn thấy là sự thật, làm cho nàng không cách nào chịu đựng.

“Tiểu Dao, cháu không sao chứ! Cháu đừng hù dọa Đinh gia gia, hãy nói 1 câu đi!” Vẫn đi theo Thư Dao bên cạnh là Thư quản gia, cả đời hầu hạ Lão thái gia Thư gia, trên mặt vừa lau lệ, vừa khuyên bảo, Thư Dao vẻ mặt thật dọa người làm ông thật sợ muốn điên!

Thư Dao thẩn thờ nhìn lại Đinh lão, hít một hơi thật sâu, rốt cuộc phát ra thanh âm nhỏ yếu: “Đinh gia gia, ông tại sao dẫn cháu tới nơi này? Ông không phải nói là muốn dẫn cháu đi gặp gia gia sao? Ông không phải nói là gia gia muốn gặp cháu sao? Tại sao chúng ta không thấy ông? Ông dẫn cháu đi tìm gia gia đi có được hay không?”

Đinh lão đau lòng nhìn Thư Dao, kéo lại tay của cô bé

“Tiểu Dao, cháu hãy nghe ta nói. . . . . .”

“Không, cháu không muốn nghe!” Thư Dao chợt bỏ ra tay Đinh lão, thanh âm bắt đầu run rẩy:

“Cháu muốn thấy gia gia. . .Cháu phải đi khỏi nơi này!”

Nhìn Thư Dao vội vàng rời đi Đinh lão rốt cuộc khóc rống lên một tiếng:

“Tiểu Dao, cháu phải đối mặt với thực tế! Lão gia đã chết. . . . . . Ngài ấy đã ra đi!”

“Không!” Thư Dao rống lại, giọng là than thở khóc lóc

“Ông lừa cháu, này không phải là thật! Cháu không tin, không tin! Gia gia không thể nào chết, ông không thể nào nằm trong quan tài đó, ông không thể nào sẽ không bao giờ đối với cháu dịu dàng nói “Tiểu Dao của ông”. . . Ông sẽ không bỏ lại cháu, sẽ không! Hu hu hu. . . . .”

Nàng làm sao có thể tin?

Một năm trước, nàng bị gia gia dụ dỗ rời Đài Loan đi California lúc ấy gia gia còn rất khỏe , ở phi trường gia gia còn kéo tay của nàng nói ông sẽ chờ cháu trở lại, trong thời gian đi xa nàng còn thường xuyên cùng gia gia dùng chat webcam báo cáo tình huống, nhưng tại sao bây giờ đột nhiên thông báo với nàng gia gia bệnh tình nguy kịch, muốn nàng lập tức trở về? Mà nàng sau khi trở lại rồi lại tàn nhẫn nói cho nàng biết nàng sẽ không còn được gặp lại gia gia nữa, trước mặt chỉ có một cỗ quan tài lạnh lẽo! Nàng đã cùng gia gia xa cách vĩnh viễn . . .

Không! Nàng không tin đây tất cả nhất định đều là giả!

“Tiểu Dao . . .” Đinh lão tiến lên đỡ Thư Dao xiêu vẹo chỉ chực đổ, khuyên giải nói:

“Ta biết rõ cháu trong lúc này nhất thời rất khó tin tưởng nhưng kỳ thật. . . Một năm trước, lão gia cũng biết mình mắc bệnh ung thư gan, sống không có được bao lâu nữa, cho nên mới nhịn đau đưa cháu ra nước ngoài một thời gian, ngài không chỉ là hi vọng cháu dù không có sự bảo vệ của ngài vẫn có thể học tập tốt, có 1 cuộc sống độc lập, tự chăm sóc mình cho nên vẫn giấu giếm bệnh tình của mình sợ cháu thương tâm, cho đến khi ngài bệnh tình nặng, ta mới dám thông báo cho cháu, chỉ là. . . chỉ là đã là quá chậm!”

Nghe lời nói của Đinh lão Thư Dao lệ như suối trào chảy xuống, nàng tránh ra sự nâng đỡ té nhào vào trên quan tài, khàn giọng khóc rống lên:

“Gia gia! Làm sao ông có thể đối với cháu như vậy? Tại sao có thể khi lúc ông cần nhất cháu nhất lại đẩy cháu ra chứ? Hu hu. . . . . Gia gia, ông đừng bỏ lại Tiểu Dao một mình, ông tỉnh dậy đi, ông không thể ngủ như vậy, ông nhẫn tâm nhìn Tiểu Dao đau lòng khổ sở, tuyệt vọng sao? Gia gia!Hu hu. . . . Gia gia, Tiểu Dao không thể không có người, ông mau dậy đi có được không? Ông đã nói, phải nhìn Tiểu Dao lập gia đình, Thành gia, cùng Tiểu Dao sống cả đời cơ mà. . . Gia gia!”

Nàng đau lòng đấm quan tài, cho đến khi kêu gào tới kiệt sức Thư Dao mới mất đi tất cả lực khí từ từ ngồi dưới đất dựa vào quan tài dáng vẻ nức nở; Đinh lão nhìn nàng bộ dáng này bất đắc dĩ lắc đầu, lẳng lặng rơi lệ đứng ở một bên trong lúc nhất thời linh đường bởi vì Thư Dao đau lòng mà bao phủ 1 không khí cực kỳ bi ai, im ắng yên tĩnh .

Cho đến khi. . . . cửa linh đường đột nhiên truyền đến một hồi rối rít hỗn loạn tiếng bước chân.

“Lão Thái Gia ơi, làm sao ngài cứ ra đi như vậy! Ngài làm sao bỏ lại chúng ta chứ?” Một đạo kêu gào bén nhọn phá vỡ sự yên tĩnh.

Thêm Bình Luận