Chương 8: Nha Nha và Tiểu Ưng.
Ba giờ chiều.
Nghiêm Trác cầm sổ ghi chép của mình, đi đến khoa điều trị nội trú, trên đường đi, cậu đang suy nghĩ xem nên sử dụng loại khởi đầu nào để giới thiệu giáo dục khoa học phổ biến này.
Dù sao cậu cũng không thể nói: “Anh Tống, tôi tìm thấy trong túi rác của anh…”
Cứ như vậy, e rằng sau kẻ biếи ŧɦái, kẻ bám đuôi và người chuyên làm phiền, cậu sẽ được Tống Diên gắn thêm một tội danh khác vào đầu.
Mặc dù, quả thực cậu đã làm tất cả những hành động trên...
Một tia nắng hiếm hoi xuất hiện trên bầu trời, phản chiếu xuống mặt hồ băng giá, giống như những viên pha lê nhiều màu sắc.
Khi Nghiêm Trác đi qua con đường đá, cậu nhìn thấy một đứa trẻ đang ngồi bên hồ, vùi đầu vào cánh tay, bất động, chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ trên đầu trông rất quen.
Cậu đi tới, vỗ nhẹ vào người đối diện: “Bạn nhỏ, em không sao chứ?”
Một lúc sau, cô gái nhỏ mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cậu với vẻ mặt không vui.
Nghiêm Trác xấu hổ "hừ một tiếng", đang muốn giải thích mình không phải người xấu, lại đột nhiên cảm thấy đối phương có chút quen thuộc.
Khuôn mặt cô bé nhợt nhạt, không chút máu, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ.
Nghiêm Trác ngay lập tức nhớ ra cô bé là ai.
Cậu hỏi: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, em còn nhớ anh không?”
Cô gái nhỏ cau mày, có chút sững sờ.
Hình như cô bé không nhớ.
Nghiêm Trác nhắc nhở: "Bút chì 2B—"
"Ồ..."
Ánh mắt cô bé trong veo nói: "Em nhớ rồi."
Nghiêm Trác cố gắng nở nụ cười hiền lành nhất, hỏi: "Ba mẹ em đâu?"
Cô bé nói: "Em đến gặp anh trai em."
À, gặp anh trai.
Nghiêm Trác không nghĩ sâu, lại hỏi: “Cậu bé đầu trứng?”
“…”
Cô bé trắng bệch trừng cậu một cái: “Anh ấy có tên, không phải đầu trứng.”
Cô bé rất có ý thức bảo vệ.
Nghiêm Trác nhếch miệng cười, hỏi cô bé: “Anh trai em tên gì?”
Cô bé quay đầu lại nói: “Không liên quan gì đến anh.”
Còn khá cá tính.
Nghiêm Trác sờ sờ mũi, giải thích nói: "Anh là nhân viên ở đây, không phải chỗ buôn người, em còn quá nhỏ, không thể tùy tiện chạy tới nơi này, cần có người giám hộ ở bên cạnh. Cho nên, có thể nói cho anh biết cha mẹ em ở đâu không?"
"Em không còn là đứa trẻ nữa.", cô bé nói.
“Hả?”
“Em mười hai tuổi rồi.”
Nghiêm Trác có chút kinh ngạc: “Anh còn tưởng rằng em mới 8 tuổi.”
Nghiêm Trác vốn định cho rằng tiểu cô nương thoạt nhìn dịu dàng nhỏ nhắn, nhưng ai biết rằng do mình đã không đánh giá cao cô bé.
Cô gái nhỏ nhìn cậu một cái, nghiêm túc đề nghị: “Vậy anh đi kiểm tra thị lực đi.”
Vẻ mặt lạnh lùng, ngữ khí gay gắt, công thức quen thuộc.
Tính cách gần giống với Tống Diên.
Cậu nói đùa: “Em họ Tống đúng không?”
Cô bé sửng sốt, miệng hơi há ra, thật lâu sau mới nói: “Làm sao anh biết?”
Là thật luôn!
Đến gặp anh trai…Viện trưởng cô nhi viện Tâm Kiều tên là Tống Kiều…Họ Tống, thông tin được liên kết với nhau, cậu xoay một góc trong lòng, hỏi: "Tống Diên là anh trai của em?"
Cô bé thực sự bị thuyết phục, dù sao cô bé vẫn còn là một đứa trẻ, không thể hiểu tại sao mình không nói gì, nhưng người trước mặt mình lại biết tất cả.
Nhìn vẻ mặt của cô bé, Nghiêm Trác biết mình đã nói đúng.
Nghiêm Trác nghĩ: Nếu như vậy, Tống Diên... cũng có thể là một đứa trẻ mồ côi?
Dường như có điều gì đó lóe lên trong đầu cậu, nhưng cậu không có thời gian để nắm bắt nó.
Cô bé hỏi: “Anh có biết anh trai em không?”
Nghiêm Trác gật đầu.
“Hai người có thân không?”
Có thân không? Nghiêm Trác không biết nên nói sao.
Có lúc Tống Diên có cùng cậu tán gẫu vài câu, có lúc cũng không nói lời nào.
Hầu hết họ đều im lặng, không bao giờ ngồi trò chuyện vui vẻ đàng hoàng.
Vậy—có thân không?
Ít nhất ở một số khía cạnh, cậu không biết gì về Tống Diên.
Nhưng so với việc làm bọn trẻ thất vọng, nói những điều vô nghĩa không phải là vấn đề lớn.
Nghiêm Trác áy náy nói: “Tụi anh là bạn.”
“Thật sao?” Cô bé chớp chớp mắt nói: “Thật sự không nhìn ra.”
Nghiêm Trác: “…”
Không biết có phải cậu ảo giác hay không, cậu cảm nhận được sự chán ghét.
Cô bé bật cười, hài lòng trước khuôn mặt ủ rũ tức thì của cậu.
“Anh của em có chút khó ở cùng đúng không?” Cô bé cố ý hỏi.
Sao có thể một chút! Mà là rất nhiều!
Nghiêm Trác nói: "Cũng được, tính tình dịu dàng, sẵn sàng giúp đỡ người khác."
Dù sao, cậu cũng không thể nói xấu người khác trước mặt em gái người ta, vì vậy cậu nói điều ngược lại, nói chuyện với lương tâm vớ vẩn giữa ban ngày.
Sự thật đã chứng minh rằng chỉ có ma mới tin những điều vô nghĩa này.
Cô bé đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt quái dị nói: "Anh xác định người anh đang nói cùng người em nói là cùng một người sao? Hai điểm mà anh nói em thấy không có quan hệ gì."
Nghiêm Trác: ".. .”
Cô gái nhỏ bĩu môi hỏi: “Hai người thật sự quen thân sao?”
Ánh nắng chiếu vào hàng mi dài của cô bé, tạo nên một cái bóng mỏng manh.
Nghiêm Trác há miệng, vừa định nói cái gì, liền nghe có người kêu to: "Nha Nha ——"
Cậu quay đầu lại.
Viện trưởng Tống dẫn theo cậu bé đầu quả trứng, đứng sau cậu hai mét, nhìn kỹ, thấy sắc mặt bé đầu trứng rất xấu, giống như vừa mới bị chửi xong.
Nghiêm Trác mù quáng nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ Tống Diên lại nói điều gì đó khiến người khác không thể chịu nổi?
Không thể trách cậu nghĩ như vậy, bởi vì bản lĩnh khiến người khác tức giận của Tống Diên quá mạnh, có thể tùy tiện biến người khác thành cá nóc.
Khi kim chọc trúng, nó sẽ phát nổ trực tiếp.
Đầu trứng hiện tại trông như sắp nổ tung.
Tống Kiều nhìn thấy Nghiêm Trác có chút kinh ngạc, cười nói: "Thật trùng hợp."
"Viện trưởng Tống, xin chào." Nghiêm Trác lễ phép chào hỏi.
“Chào con.” Tống Kiều hỏi: “Con đến gặp người nhà sao?”
Nghiêm Trác lắc lắc sổ ghi chép trong tay: “Con là nhân viên ở đây.”
Thấy Tống Kiều nhìn mình từ trên xuống dưới, Nghiêm Trác giải thích: “Tôi là tình nguyện viên, lúc thường có thể không mặc đồng phục làm việc.”
“Tình nguyện viên.”, Tống Kiều nói với vẻ tán thưởng: “Vậy quá vĩ đại rồi.”
Nghiêm Trác: “Đâu có khoa trương như vậy…”
Tống Kiều cười “Ha ha” hai tiếng, nói với cậu bé đầu trứng: “Tiểu Ưng, có phải anh trai này rất vĩ đại không?”
Đầu trứng nghiêng đầu cười lạnh, không tán thành, xem ra vẫn vì tâm trạng không tốt mà cố chấp.
Nghiêm Trác nhìn cậu bé.
Trẻ em rất dễ thương, bất kể khi nào, ở đâu và trong hoàn cảnh nào, chúng có thể bày tỏ sự không hài lòng và tính khí tốt hay xấu tùy thích.
Thật đáng ghen tị.
Nghiêm Trác không quan tâm, nhưng Tống Kiều lúng túng giải thích: "Cậu bé cũng thuộc kiểu con lừa* giống y như anh trai mình, tính tình rất bướng bỉnh."
*Đồ con lừa: ý chỉ những người cứng đầu.
Giống như Tống Diên, không có gì lạ.
Nghiêm Trác hiểu rất rõ, cậu nói đùa: “Không sao, thịt lừa ăn rất ngon, giá trị dinh dưỡng lại cao.”
Sau khi nói xong, cậu nhún vai.
Tống Kiều: "..."
Thanh niên bây giờ có vấn đề gì vậy, có thể nói chuyện này bình thản như vậy sao.
Nói xong, Nha Nha bước tới.
Tống Kiều lại chỉ vào cô bé nói: "Còn con bé này nữa, cũng là một con lừa."
“Không phải đâu.”, Nghiêm Trác chạm vào cái mũ của Nha Nha, nói: “Phải là một con thỏ trắng mới đúng.”
Đầu trứng vốn không muốn nói chuyện với ai, nghe xong liền kéo Nha Nha ra sau, nghiến răng nghiến lợi.
Cậu bé nghiến răng trừng mắt nhìn Nghiêm Trác, hét lên: "Tống Nha Nha, hãy nghe cho kỹ, xã hội bây giờ rất phức tạp, hầu hết những kẻ đê tiện đều thích khen ngợi em một cách ngọt ngào trong mọi việc. Những người cố gắng làm cho em vui vẻ không phải là người tốt.”
Tống Kiều: “…”
Tống Nha Nha: “…”
Nghiêm Trác: “…”
Bầu không khí khó xử đến mức lạnh như băng ngưng tụ lại.
Một lúc lâu sau, Tống Kiều mới hắng giọng một cái, nói với Nghiêm Trác: “Thằng nhóc này, đầu óc hơi có vấn đề.”
“Ừm…” Nghiêm Trác đi qua: “Có lẽ do xem quá nhiều phim truyền hình cẩu huyết thôi."
"À mà..." Tống Kiều nói: "Chú tin con sẽ không để ý..."
Ông càng nói càng mất tự tin, cuối cùng yếu ớt hỏi: "Phải không?"
Nghiêm Trác tiếp tục: "Phải ..."
Họ đưa mắt nhìn nhau.
"Ừm, chú đột nhiên nhớ tới còn có việc muốn làm, có dịp gặp lại." Tống Kiều mở miệng, nghẹn ngào nói ra một câu như vậy.
Nghiêm Trác gật đầu: “Đi từ từ.”
“Ừm... được.” Nói xong liền mang theo hai đứa nhỏ rời đi.
Bọn họ bước đi cực nhanh, phảng phất phía sau có chó sói đuổi theo...
Kế hoạch bị gián đoạn, sau khi bọn họ rời đi, Nghiêm Trác cũng quên mất mình định làm gì, mãi đến hơn sáu giờ tối mới nhớ ra nhiệm vụ còn dang dở của mình.
Cậu lấy cuốn sổ, đi đến 108.
Nhưng kế hoạch còn lâu mới theo kịp biến hóa, Tống Diên không có ở trong phòng, trong phòng tối đen như mực.
Nghiêm Trác tuyệt vọng cúi đầu, có câu nói, một khi bạn làm việc chăm chỉ, bạn sẽ lại kiệt sức.
Hôm nay nếu không nhổ ra, nhất định sẽ chết ngạt.
Lúc trước cậu đã bị Tống Diên bắt nạt, hiện tại rốt cuộc tìm được cơ hội tốt để giáo huấn đối phương một cách rõ ràng, sao có thể bỏ qua.
Nghiêm Trác đợi một hồi, nhưng không có ai quay lại.
Đóng cuốn sổ lại, cậu chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Tống Diên từ bên trong đi ra.
Nghiêm Trác trợn to hai mắt, trong lòng cảm khái thở dài.
Tống Diên vừa mới tắm xong, tóc ướt sũng, anh dùng khăn lau tóc, cởi giày, từng bước đi về phía trước, bởi vì anh đã rất quen thuộc với cách bài trí trong phòng nên bước đi rất bình thường.
Tình cờ gặp Nghiêm Trác đang đứng giữa phòng chặn đường.
Nghiêm Trác giật mình tỉnh lại.
Tống Diên dừng lại, lạnh giọng nói: "Cậu là ai? Vào phòng tôi làm gì?"
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Nghiêm Trác nhanh chóng nói: "Là tôi, là tôi, tôi là Nghiêm Trác."
Cậu nói xong, Tống Diên vẫn cau mày, nhưng bầu không khí căng thẳng tan biến ngay lập tức.
Tuy nhiên, anh vẫn không hài lòng và nói với giọng cay độc: "Tại sao? Lần này cậu định trở thành một tên trộm?"
Mặc dù Nghiêm Trác rất đau lòng vì bị đâm thọt, nhưng cậu không buồn tranh cãi với anh.
Nói chuyện với Tống Diên chắc chắn sẽ không dễ chịu, đây cũng không phải ngày đầu tiên cậu trải nghiệm.
Nhưng đây có phải là những điểm chính không? Dĩ nhiên là không! Điểm mấu chốt là--
Sau khi Tống Diên tắm xong, anh chỉ mặc một chiếc quần dài, nửa trên cơ thể trần trụi không một mảnh vải.
Nghiêm Trác chăm chú nhìn, không chút ngượng ngùng, đều là đàn ông, không cần tránh né.
"Dáng người anh đẹp ghê." Cậu nói.
Tống Diên cau mày, sờ vào tủ lấy một chiếc áo sơ mi mặc vào.
Anh đang cài nút bằng một tay, lau tóc bằng tay kia.
Vì không nhìn thấy nên anh di chuyển rất chậm.
Thừa dịp lúc này, Nghiêm Trác lén liếc thêm vài cái, chờ Tống Diên mặc xong quần áo mới nói: "Anh có cơ bụng kìa."
Giọng nói Nghiêm Trác phóng đại, Tống Diên cười nói: "Đẹp không?”
“Đẹp.” Nghiêm Trác nói.
Đương nhiên đẹp rồi, cậu chạm vào bụng của mình, cảm thấy xuống dốc ngay lập tức.
Cậu lẩm bẩm: “Nếu biết trước, tôi đã tập thể dục nhiều hơn rồi.”
Giọng cậu rất nhỏ, nhưng Tống Diên có thính giác cực tốt, anh vẫn nghe được.
Tống Diên cười khẩy.
Cười cái gì mà cười!
Nghiêm Trác cho anh một cái nhìn trắng trợn.
Đột nhiên một trận gió thổi tới, Nghiêm Trác rùng mình một cái.
Chỉ sau đó cậu mới nhận ra cửa sổ không được đóng lại.
Cậu đi tới bên cửa sổ, đóng bệ cửa sổ lại nói: “Anh tắm mà không đóng cửa sổ sao?”
Đột nhiên cậu nghĩ tới điều gì: “Anh còn không đóng cửa!”
Cậu nói hai câu này rất tự nhiên.
Tống Diên tức giận cười, nói: “Đóng cửa rồi, làm sao cậu đi vào?”
Nghiêm Trác biết mình nghe lầm nên không đáp lại, mà là nhắc nhở: “Nếu anh lại sốt nữa, sẽ không đơn giản chỉ một mũi tiêm như vậy đâu."
"Mà là hai mũi tiêm.”, Nghiêm Trác nói: “Cảm lạnh và sốt đặc biệt dễ tái phát. Sau một thời gian dài, nếu anh bị cảm lạnh một chút mà không chú ý, anh sẽ bị kim tiêm chích cho đến khi người anh đầy lỗ hổng và rò rỉ."
Cậu cố tình phóng đại, hy vọng rằng Tống Diên sẽ chú ý.
Nhưng sau khi Tống Diên nghe điều này chỉ khẽ khịt mũi mà không đáp lại.
Anh đơn giản là một bậc thầy không nghe lời thuyết phục.
Cậu liếc nhìn cuốn sổ, cảm thấy không cần phải thảo luận với Tống Diên về "báo cáo nghiên cứu về cà phê và lý thuyết về khả năng uống được.", việc giành chiến thắng trong trận chiến đầu tiên gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.
Cậu bất lực nhìn anh Tống lên giường sau khi sấy khô mái tóc.
Nghiêm Trác sửng sốt một chút, hỏi: "Anh ngủ sớm vậy sao?"
"Ừm." Tống Diên nói: “Tôi hơi buồn ngủ."
Nghiêm Trác đi tới cửa: "Có cần tắt đèn giúp anh không?"
Tống Diên giật mình, một lúc sau sau mới bình tĩnh hỏi: "Có khác biệt gì không?"
Hả? À.
Nghiêm Trác xấu hổ sờ sờ mũi, cậu có chút ngốc.
Luôn quên một việc đã rồi và dễ bỏ qua.
Ví dụ, mỗi lần cậu nhìn vào khuôn mặt của Tống Diên, cậu luôn không thể nhìn thấy, nhưng khi chạm vào mắt anh, cậu mới bừng tỉnh ra.