Chương 7

Chương 7: “Hôm nay anh có mặc quần giữ nhiệt không?”

Nghiêm Trác chuyển chủ đề: “Này… sao anh lại phát sốt?”

Câu này quả thực là vớ vẩn, tối qua hai người đã cùng nhau ngâm mình trong tuyết.

Nhưng hiện tại tựa như cậu đã mất trí nhớ, không ngừng nói: "Tối qua anh làm cái gì, chẳng lẽ làm chuyện gì xấu sao? Kỳ thật tôi thật sự không hiểu nổi hành vi của anh, nửa đêm lại ra vườn sau thưởng tuyết, trời lạnh như vậy ——"

Tống Diên ngắt lời cậu: "Câm miệng."

"Ồ..." Nghiêm Trác xoa xoa mũi, ngẩng đầu nhìn Tống Diên.

Từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy đường quai hàm rõ ràng và quả táo Adam nhô ra của Tống Diên.

Rất gợi cảm.

Nghiêm Trác lại cúi đầu chạm vào quả táo Adam của mình.

Cậu hỏi khô khan: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Cái gì?”

“Không—” Nghiêm Trác nói: “Chỉ hỏi chút thôi.”

Tống Diên nói: “Hai mươi tám.”

Lớn tuổi hơn cậu, khó trách trông anh trưởng thành hơn tôi.

“Anh có biết tôi bao nhiêu tuổi không?”

“Tôi không biết.”

“Anh không nghe ra giọng nói của tôi à?”

“Tôi không nghe thấy.” Tống Diên xoay người dựa vào bệ cửa sổ, không có hứng thú nói.

Nghiêm Trác: "..."

Có thể nhiệt tình hơn một chút không, cậu nghẹn ngào nói: "Năm nay tôi hai mươi hai. "

Tống Diên thờ ơ nói một lúc, không có ý định trả lời những lời của cậu.

"..."

Kim đồng hồ treo trên tường đang "tích tắc" không ngừng bước đi, là âm thanh duy nhất trong căn phòng yên tĩnh.

Nghiêm Trác di chuyển chân, chuẩn bị đứng dậy, vừa di chuyển, cậu đột nhiên thở hổn hển, phát ra một tiếng “Ưm”

Cậu vỗ nhẹ vào tay Tống Diên, đột nhiên bị người chạm vào, Tống Diên cảm thấy không thoải mái, anh hỏi: “Sao vậy?”

Nghiêm Trác xấu hổ: "Chân tôi ...Bị tê rồi.”

"..."

"Đứng không nổi."

"..."

"Anh có thể kéo tôi một chút được không?" Nghiêm Trác ngẩng đầu nhìn Tống Diên, nói với biểu cảm ngây thơ và khẩn cầu.

Nhưng đáng tiếc khi bên kia không thể nhìn thấy nó.

Một lúc sau, Tống Diên mặt không cảm xúc nói: “Vậy cậu ngồi đó một lát đi.”

Vẻ mặt anh đờ đẫn, như thể đang nói: Một người phàm như cậu sao xứng được chạm vào tay tôi.

Đừng bao giờ đoán Tống Diên sẽ vô lý như thế nào, bởi vì anh không phải là con người mỗi khi anh tàn nhẫn.

Nghiêm Trác sợ chân mình nếu lại ngồi xổm xuống sẽ vô dụng, cho nên dựa vào tường chậm rãi đứng lên, dậm chân, không dậm cũng không sao, nhưng vừa dậm chân liền mềm nhũn, cậu gần như khuỵu xuống như thể mất trọng tâm.

Cậu bất ngờ đưa tay ra, chộp lấy cánh tay của người bên cạnh, vì quán tính mà đập đầu vào bả vai đối phương.

Nó đau.

Nghiêm Trác che trán.

Tống Diên đứng bên cửa sổ bị người đè lên, còn chưa kịp phản ứng đã bị một vật cứng tấn công.

Anh vỗ vỗ vai hỏi: "Đau không?"

Nghiêm Trác: "Đau..."

Tống Diên nói: "Vậy thì tốt."

Nghiêm Trác: "?”

“ Đau là đúng rồi, lần sau nhớ đứng vững.”

Nghiêm Trác nhỏ giọng nói "Mẹ nó", thầm nghĩ: Nếu anh giúp tôi thì đâu có nhiều chuyện như vậy.

Cậu "à" một tiếng dài, rồi nói: "Muốn bể đầu."

Tống Diên không thèm để ý đến việc anh chạm vào đồ sứ, đóng cửa sổ, chế nhạo: "Đầu cậu dán bằng hồ sao, chạm vào là bể ngay?"

Hừ, đúng là đồ đàn ông xấu tính, anh lại thắng rồi.

Nghiêm Trác bĩu môi, nghĩ rằng mỗi lần mình nói chuyện với Tống Diên, cậu đều nghĩ rằng mình không chết đủ nhanh.

Cậu vẫn muốn sống thêm vài năm nữa.

Nghiêm Trác ném tàn thuốc vào thùng rác để tiêu hủy xác chết, xóa sạch mọi dấu vết, nói: "Tôi đi đây, tôi lỡ đổ nhiều hồ quá, bây giờ đầu tôi hơi ướt, phải đi kiếm máy sấy tóc thổi khô, nhớ ăn trưa."

………

Sau khi trải qua cơn gió lạnh và điếu thuốc lá kia, bệnh của Tống Diên đã trở nên trầm trọng hơn vào đêm hôm đó.

Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ một y tá tiêm cho mình một mũi vào cơ delta trên vai.

Khi Nghiêm Trác nghe tin, cậu không thể không hả hê, nói: "Đáng lắm."

Nhưng cậu không có nhiều thời gian để hả hê, từng đợt bệnh nhân lần lượt kéo đến.

Vào mùa đông, bệnh cảm lạnh xâm nhập cơ thể, sức đề kháng của người già kém, trong vòng một tuần, tám người đã ngã bệnh trong viện dưỡng lão, một người trực tiếp đưa đi cấp cứu vì viêm phổi đột ngột.

Người già chủ yếu sống trong viện dưỡng lão khiến lãnh đạo rất lo lắng.

Lo sợ rằng ai đó sẽ bị bệnh trở lại, viện dưỡng lão bắt đầu phân phát thuốc và đồ ủ ấm cho mọi người.

Khi đồ phân phối lên tới 108, Nghiêm Trác đặt chiếc áo ấm lên bàn, thản nhiên hỏi: “Hôm nay anh có mặc quần giữ nhiệt không?”

Hệ thống sưởi trong phòng rất tốt, Tống Diên không sợ lạnh nên ngay cả quần giữ nhiệt cũng không mua.

Đột nhiên nghe Nghiêm Trác hỏi như vậy, trực tiếp nói: "Tôi không quen mặc."

Nghiêm Trác trợn mắt nhìn anh, trong lòng thầm nói: Đúng đúng đúng, anh là người cao quý, làm sao có thể mặc cái quần xấu xí đó được.

Nhưng cậu vẫn nhịn không được hỏi: "Về già anh không sợ viêm khớp vai sao?"

Tống Diên sửng sốt một chút, sắc mặt không thể diễn tả: "Cậu mặc quần giữ nhiệt tới cổ luôn sao?"

Nghiêm Trác: "..."

"Không phải, ý của tôi là anh không sợ lạnh chân sao." Cậu nói.

Bà ngoại Nghiêm Trác thích giữ gìn sức khỏe, từ nhỏ bà đã truyền cho cậu quan niệm “thời trang ngắn không giữ ấm được, về già phải vào bệnh viện”, nên bà gần như nhắc nhở cậu mỗi ngày, kêu cậu mặc quần giữ nhiệt vào mùa đông, quần dài có thể không đủ ấm.

Vì vậy thể chất của Nghiêm Trác từ nhỏ đã rất tốt, cậu được sinh ra từ sự bao bọc ấm no.

Tống Diên nói: "Tương lai tính sau."

Sau khi nói xong, có một âm thanh "tắc", báo hiệu nước nóng sôi lên.

Tống Diên mò mẫm đi đến tủ.

Sau khi Nghiêm Trác nhìn thấy, cậu hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Tống Diên nói: “Lấy cốc.”

Nghiêm Trác lấy một cốc ra đưa cho anh, hỏi: “Anh uống nước?”

“Pha cà phê.”

“Cà phê?” Nghiêm Trác khó hiểu: “Sao anh lại pha cà phê?”

Hỏi xong, cậu cảm thấy mình như người thiểu năng, cà phê thì làm được gì, đương nhiên là uống rồi.

Quả nhiên, Tống Diên cũng cảm thấy đầu óc cậu bị úng nước, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Giữ ấm.”

Nghiêm Trác: “…”

Không biết hiện tại cậu ngậm miệng có phải đã muộn hay không.

Tống Diên đứng cạnh bàn, xé một túi cà phê rót vào cốc, sau đó rót nước nóng vào, trong nháy mắt, một mùi hương đậm đà và êm dịu tràn ngập căn phòng.

“Mùi thơm quá.” Nghiêm Trác đi tới bên cạnh anh nói.

Tống Diên không nói gì.

“Mùi thơm thật đấy.” Cậu nói lại lần nữa.

Tống Diên hớp một ngụm khí nóng, nhưng vẫn không có phản ứng.

Mặt Nghiêm Trác trắng bệch nhìn anh, nói lần thứ ba: "Mùi! Thơm! Thật! Đấy!"

Cuối cùng Tống Diên cũng hạ mình, nói: “Muốn uống thì tự thân vận động."

Cuối cùng cũng đợi được câu này, Nghiêm Trác mỉm cười đi đến tủ lấy một cốc khác.

Cậu liếc nhìn cốc của Tống Diên, rồi nhìn cốc của mình, cuối cùng cầm quai cốc, hỏi: "Hai cái cốc này là cốc đôi phải không?"

Tống Diên dừng lại, nhấp một ngụm cà phê, nói: "Tôi không biết, cái này được một người nào đó tặng vào một thời gian trước."

Nghiêm Trác rót một tách cà phê, nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trong tay.

Chiếc cốc trên tay cậu được thiết kế với một chú lợn đang bĩu môi, cũng giống cái của Tống Diên.

Cả hai xoay vào nhau, trong tư thế hôn nhau.

Sự khác biệt là chiếc của cậu có màu đỏ, còn chiếc mà Tống Diên sử dụng có màu xanh lam.

Nghiêm Trác nhấp một ngụm cà phê, rất đắng.

Cậu nhắm mắt lại, lại bội phục Tống Diên, anh đúng là người tàn nhẫn, có thể uống thứ đồ uống đắng như vậy mà không cần đường.

“Ở đây có đường không?” Nghiêm Trác hỏi.

Cậu thật sự uống không nổi, loại này không chừng còn có thể so sánh với thuốc Đông y.

Tống Diên nói: "Không."

"Có viên kẹo hay gì không?"

"Không."

Mẹ kiếp...

Nghiêm Trác cố gắng uống thêm một hớp nữa, thực sự rất tệ, tệ đến mức cậu nói bừa bãi: "Thực sự không được, phải cho đường vào."

Cậu quá ồn ào, đến nỗi khuôn mặt của Tống Diên tê liệt vì khó chịu.

Nghiêm Trác phàn nàn: "Tại sao anh không có đường ... Anh không thích đường sao?"

"Ngọt quá, tôi không thích."

Nghiêm Trác oán giận nói: "Được rồi."

Tống Diên nói: "Không thích thì đừng uống, ép buộc bản thân không thấy khó chịu sao?"

Cậu thật sự không định uống nữa.

Nghiêm Trác có chút xấu hổ, dù sao cũng thấy mình đã lãng phí lòng tốt của người ta ...

À mà, thực ra Tống Diên không có lòng tốt đó.

Vừa rồi chính cậu khăng khăng đòi uống thử, nhưng độ hợp khẩu vị quá thấp.

"Vậy tôi đi rửa cốc.”, Nghiêm Trác nói: "Sắp xong chưa? Tôi rửa luôn cho."

Tống Diên đưa cốc cho cậu, hất cằm về phía phòng tắm, thoải mái nói: "Đi đi."

……..

Nghiêm Trác rửa sạch chiếc cốc, đặt nó trở lại vị trí ban đầu, thay túi rác, cuối cùng nói với lưng của Tống Diên: "Tôi đã thay túi rác rồi, coi như cảm ơn cà phê của anh."

Tống Diên không quay đầu lại: “Không tiễn.”

Sau khi Nghiêm Trác đi ra ngoài, cũng không có lập tức vứt rác.

Cậu mở túi đựng rác, nhìn vào bên trong.

Khi vừa thay túi đựng rác, cậu phát hiện bên trong có nhiều gói cà phê đã khui.

Y tá sẽ dọn phòng mỗi tối, vì vậy rất có thể đây là số cà phê từ tối hôm qua đến trưa hôm nay, Nghiêm Trác cau mày, nó quá nhiều.

Cậu tìm một góc trống, lôi ra đếm, tổng cộng có mười túi, trừ cái cậu đã uống, có nghĩa là Tống Diên đã tự mình uống hết chín túi cà phê!

Uống nhiều cà phê không tốt đâu.

Nghiêm Trác dọn rác, cảm thấy cần phải phổ biến kiến thức khoa học cho Tống Diên—những bất lợi của việc uống quá nhiều cà phê.

Khả năng thực thi của Nghiêm Trác rất mạnh, cậu bắt đầu ghi chép nghiêm túc ngay khi trở về phòng.

Cậu cẩn thận tìm kiếm rất nhiều thông tin trên google, quyết định bắt đầu từ góc độ caffein và cảnh báo Tống Diên.

Bất quá cậu cũng không có ý định khoa trương quá mức, cố gắng hết sức nghiêm khắc với anh, dù sao uống ít cũng tốt cho thân thể.