Chương 8: Xúc động

Từ nay về sau, Lục Uyển Ninh mỗi ngày trừ bỏ đi dạo và dùng cơm, đa số thời gia nàng đều tránh ở trong sương phòng không bước ra một bước. Ân Nguyệt Phi không biết nội tình, nghĩ nàng đang gặp phải chuyện gì không vui nên thường xuyên đi qua với nàng nói chuyện giải sầu. Ân Trọng phần lớn cũng toàn ở một mình trong thư phòng.

Hôm nay sau khi ăn cơm sáng, Ân Trọng cầm cuốn《 binh luận 》 ngồi ở án thư, trong chốc lát, ngoài cửa sổ chim sẻ ở dưới hiên đã kêu không ngừng, Ân Trọng nghe thấy bỗng nhiên bực bội, ngay sau đó một tay đập mạnh sách xuống bàn.

Ân Trọng là người có tính dục cực mạnh, lại đang lúc tráng niên, bởi vì biến cố kia đã nửa năm không làm. Hiện giờ ăn uống no đủ nhàn nhã ở trong nhà, không cần thứ gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thứ đồ đã mẫn cảm mà dựng lên, đem quần áo to rộng đâm nổi lên.

Ân Trọng đột nhiên có chút hối hận việc giảm bớt hậu viện, giờ thì hay rồi hiện giờ mình thế nhưng ngay cả chỗ phát tiết cũng không có.

Nhưng sau khi làm ra loại chuyện này, hắn sao còn dám làm càn? Nếu không phải rượu vào hại người, thì nghiệt căn này mới là ngọn nguồn hại người.

Ân Trọng nhắm mắt lại hít sâu một phen, rốt cuộc vẫn căm giận mà vói vào trong qυầи ɭóŧ, cầm nghiệt căn thô to chậm rãi tɦủ ɖâʍ.....

Nhưng mà khi hắn nhắm mắt lại hồi tưởng, trong đầu vậy mà hiện lên hình ảnh sáng sớm ngày ấy Lục Uyển Ninh lỏa thân nằm trong lòng ngực hắn...... Tuy rằng hắn không phải cố tình, nhưng lúc hắn đứng dậy vẫn lỡ nhìn rõ rành mạch toàn thân của nàng, cùng với thân thể trắng nõn mềm mại vẫn còn lưu lại dấu ấn triền miên của hai ngườ......

Ân Trọng có chút xấu hổ, nhưng những hình ảnh đó như thế nào cũng vứt đi được, thậm chí càng ngày càng rõ ràng, động tác trên tay hắn cũng dừng không được.....

Đúng lúc này, đột nhiên có người nhẹ nhàng gõ cửa.

Không đợi Ân Trọng bực bội tức giận, người ngoài cửa đã nói, giọng hệt như là một cọng lông vũ chậm rãi phất quá lòng hắn.

Không ngờ lại là Lục Uyển Ninh!

"Ân bá phụ, mới vừa rồi phụ thân gởi thư, bảo con hôm nay trở về nhà, nên con tìm người cáo từ."

Làm chuyện xấu bị người bắt, Ân Trọng chỉ cảm thấy mặt già nóng lên, nhưng vừa nghe đến việc nàng phải đi, đáy lòng không lý do cảm thấy khó chịu một chút, cuối cùng làm ra vẻ vững vàng mà "Ừm" một tiếng.

Lục Uyển Ninh nói xong, vừa mới chuẩn bị nhấc chân rời đi, lại nghe thấy người bên trong bỗng nhiên đặt câu hỏi: "Chờ Tết Âm Lịch lại qua, cháu và Nguyệt Phi lại cùng nhau đi theo Lý phu tử đúng không?"

Lục Uyển Ninh khó hiểu hắn hỏi chuyện này là ý gì, nhưng vẫn thành thật trả lời "Đúng vậy."

"Lý phu tử dạy học như thế nào?"

"Phu tử rất nghiêm túc, đối với bọn con cũng rất nghiêm khắc, con cho rằng rất đáng ạ."

Bên trong Ân Trọng vốn định tuân theo nội tâm thuận miệng tìm lời nói giữ nàng lại, không nghĩ tới nghe nàng nói lại nhăn mi.

Từ trước hắn hình như không cảm thấy giọng của Uyển Ninh êm tai như vậy? Rõ ràng là nàng mang theo ngữ khí ôn nhủ nhưng lại mang theo một chút kiêu căng,y như là không muốn nhiều lời với hắn, ngược lại nàng do ngại với lễ tiết không thể không nói mấy câu ứng phó.

Ân Trọng làm bộ nghe không ra lời nói không tình nguyện, tiếp tục hỏi: "Nguyệt Phi lúc học hành có nghiêm túc không?"

Lục Uyển Ninh suy đoán hắn cùng lắm là quan tâm con gái nhà mình cứng ngắc đáp lại.

Không nghĩ tới Ân Trọng hỏi hỏi bỗng nhiên chuyển sang chuyện khác, thấp giọng hổ tới: "Lần này ta gặp con dường như gầy đi không ít, trở về phải chú ý, ăn nhiều một chút, đừng kén ăn."

Lục Uyển Ninh có chút ngây ngẩn cả người, theo bản năng "Dạ" một tiếng, dừng một chút, ôn nhu nói: "Bá phụ cũng phải chú ý thân mình, trên chiến trường đao thương không có mắt, đừng để bị thương."

"Đã biết."

Đột nhiên được quan tâm như vậy, Ân Trọng mơ mơ màng màng dường như nhớ lại đêm đó người trong lòng ngực đối với hắn yêu kiều rêи ɾỉ, nghiệt căn trên tay nhất thời cực cứng, làm chính hắn cũng giật nảy mình.

Nửa là tức giận nửa là phỉ nhổ, Ân Trọng càng thêm thô bạo mà nhanh chóng vuốt vuốt.

"Ừm.....Ta thấy con khá thịc đồ ăn trong phủ vậy chuẩn bị sớm một chút còn phải ăn cơm?"

"Con rất thích."

"Thích thì tốt, thích thì nói sau này nhớ đến đây nhiều chút......"

Ân Trọng lại nói chuyện không đâu, Lục Uyển Ninh càng nghe càng nghi hoặc. Nàng đã đứng ở ngoài cửa một thời gian, bá phụ liên tiếp cùng nàng nói chuyện, rồi lại không chịu mở cửa mời nàng đi vào, tống cho nàng một số lời kì lạ, nên nàng đành phải chủ động kết thúc lần nói chuyện này.

"Bá phụ, không có việc gì thì con về trước cáo từ."

"Ừm......"

Trước cửa sau khi thân ảnh rời đi, Ân Trọng bỗng nhiên xốc vạt áo lên, thô suyễn nhắm mắt lại hung hăng tuốt côn ŧɦịŧ.....