Chương 7: Tạ tội

Trước đó ở nhà nàng thấy nha đầu thu dọn hành lý Lục Uyển Ninh còn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không hỏi nhiều. Tới buổi tối nàng mới biết được, Lục Vu Hồng lại có việc muốn đi thăm lão bằng hữu, nên đã đem nàng phó thác cho Ân Trọng, muốn nàng đến tướng quân phủ ở nhờ vài hôm.

Ân Trọng sớm đã biết được, tất nhiên nhiệt tình hoan nghênh, còn tính toán muốn mượn lần này cùng Lục Uyển Ninh thỉnh tội giải hòa.

Sau khi ăn xong, Ân Trọng mang theo quản gia gõ cửa phòng Lục Uyển Ninh, dò hỏi nàng có muốn mua sắm gì thêm hay không hoặc là có yêu cầu khác không.

Lục Uyển Ninh rũ đầu, nói là hết thảy đều thỏa đáng, hiển nhiên không muốn cùng hắn nhiều lời.

Ân Trọng nghĩ nghĩ, kêu quản gia đi ra ngoài chờ hắn, hắn còn phải nói mấy câu cùng Lục Uyển Ninh.

Quản gia tuy rằng cảm thấy có chút quái dị, nhưng vẫn lui ra ngoài, nhưng vì tị hiềm, không thể đóng cửa lại khi chỉ có hai người.

Khi trong phòng chỉ còn lại có Ân Trọng cùng Lục Uyển Ninh, không khí tức khắc có chút đọng lại.

Đêm hôm đó, sau khi tỉnh lại hai người đối mặt với hiện thực hoang đường quá mức hoảng sợ, không thể đem lời nói ra, hiện tại lại muốn nhắc tới cảm giác càng đột ngột.

Hai người ngồi xuống, xấu hổ một lát sau, Ân Trọng mới mở miệng gọi nàng một tiếng, khóe mắt Lục Uyển Ninh đã rơi nước mắt.

Ân Trọng trong lòng hoảng loạn, đi nhanh qua chỗ nàng.

Đối với mấy cô nương nước mắt có bao nhiêu đáng giá, chính hắn cũng nuôi nữ nhi, còn có thể không hiểu được sao? Đều là bảo bối được dưỡng ở lòng bàn tay, sao có thể đểa người ngoài ức hϊếp? Nhưng hắn rõ ràng không phải cố ý, lại có thể ức hϊếp Uyển Ninh thành như vậy.

Ân Trọng nâng tay áo muốn thay nàng lau nước mắt, Lục Uyển Ninh quay người đi.

"Tiểu Ninh, con đây là muốn làm ta đau lòng chết hay sao?"

Thấy nàng kháng cự như vậy, Ân Trọng thở dài, chợt thấy trong cuộc đời chưa bao giờ thống hận chính mình như thế.

"Ta biết, lần trước là ta hồ đồ, ta đáng chết, lại dám..... Cho tới nay, ta đều đem con xem như cháu gái trong nhà, không,thật ra ở trong lòng ta con cùng Nguyệt Phi giống nhau, đều là mấy đứa nhóc ta nhìn lớn lên, nhưng ta lại phạm phải sai lầm như thế....."

Lục Uyển Ninh chính tai nghe được hắn nói như vậy, trong phút chốc nước mắt rơi như mưa.

Nàng không nên hy vọng xa vời...... Chiến công hiển hách, tuổi trẻ tuấn lãng Uy Viễn đại tướng quân, không nói mặt khác, đó là ở Yến quốc người thích hắn đếm không hết, nàng có thể mượn phụ thân đến gần hắn cũng đã là trời cao rủ lòng thương, nhưng nàng lại còn vọng tưởng có thể làm người bên gối của hắn. Nhất định là bởi vì lòng tham này của nàng, cho nên trời cao mới giáng xuống trừng phạt như vậy, làm nàng cuối cùng cái gì cũng không cứu được......

Ân Trọng không biết vì sao nàng càng khóc càng thêm bi thương, nhịn không được nâng tay áo có chút vụng về mà nhẹ nhàng thế giúp nàng lau nước mắt.

Lục Uyển Ninh có chút hoảng hốt mà nhẹ nhàng chớp chớp mắt, sợ hết thảy tất cả chỉ là do nàng ảo tưởng.

Nàng hiếm thấy hắn có khi lại ôn nhu như vậy...... Lại không thuộc về nàng......

"Đủ rồi!" Không thể không dừng lại hư ảo lần lượt dụ dỗ tra tấn nàng, nếu không tính toán, còn không bằng ngay từ đầu không cần cho nàng nhiều quá. Nàng chỉ là nỗ lực duy trì đến một chút thể diện cuối cùng thôi.

Lục Uyển Ninh tránh hắn, xoay người đưa lưng về phía hắn đứng.

Đầu ngón tay ấm áp chợt rời đi, tựa như ảo cảnh trong nháy mắt khiến phiến đá vỡ vụn, Ân Trọng trong mắt có chút hoảng hốt, dừng một chút, cắn răng trầm giọng nói: "Tiểu Ninh, là lỗi của ta ta xin lỗi con."

Nam nhân đỉnh thiên lập địa, "Đông" một tiếng đã uốn gối quỳ xuống.

Lục Uyển Ninh bị động tĩnh này làm hoảng sợ, quay đầu vừa thấy đã chạy nhanh tới.

"Ta không dám cầu xin con có thể tha thứ cho ta, nhưng ta cũng thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ."

Đây xác thật là lời nói thật của Ân Trọng. Không phải hắn muốn trốn tránh vấn đề, nhưng ở tình hình như vậy, lấy mối quan hệ của hai người hắn không biết còn có thể xử lý như thế nào cho ổn thỏa. Hắn thậm chí nghĩ tới cầu xin Lục Uyển Ninh, hỏi nàng có biện pháp gì có thể cởi bỏ bế tắc này không.

Nhưng Lục Uyển Ninh vẫn là rũ đầu, không có phản ứng.

Ân Trọng nhịn không được đứng dậy, tiến lên muốn kéo nàng, bị nàng hoảng loạn tránh đi, giống như là sợ hãi hắn thân cận.

Ý thức được điểm này đáy lòng hắn đột nhiên chợt lạnh, vô lực bắt đầu giải thích nhưng buột miệng thốt ra: "Ta không chạm vào con, ta chỉ là......" Chỉ là cái gì, hắn cũng không nói được.

Cho nên sau khi trải qua chuyện kia, bọn họ ngay cả tiếp xúc bình thường cũng đều không thể?

Ân Trọng nhịn không được thất bại mà mở miệng: "Tiểu Ninh,con còn xem ta như bá phụ của con lúc trước sao?"

Nghe vậy, Lục Uyển Ninh sầu thảm cười.

Mà Ân Trọng hỏi ra những lời này dưới đáy lòng cũng hỏi lại chính mình, một lần hai lần ở trước mặt nàng liên tiếp phạm sai lầm, hắn còn có tư cách yêu cầu nàng nhận mình là bá phụ sao?

Sau một lúc lâu, Lục Uyển Ninh nhắm mắt, mở miệng, tiếng nói có chút khàn khàn: "Không cần nhắc lại, coi như cái gì cũng chưa xảy ra đi."

Nếu hắn đã muốn như vậy, vậy nàng nên thành toàn hắn đi.