Sau một lúc lâu, hắn mới yếu ớt mà nhắc nhở một câu, "Anh Cửu, chúng ta đi xem sao?"
Yến Cửu nhíu mày, “Xem cái gì?”
“Chính là đám người nhóm thỏ con kia, bọn chúng có ý đồ trộm đồ của chúng ta, anh không phải nói chúng ta ở chỗ này ôm cây đợi thỏ sao?”
Nghe A Khôn nói xong, Yến Cửu nhớ tới chuyện lần này ở kiếp trước.
Vào thời điểm đó, cô nhận được lệnh từ quân đội để đặt mình nằm vùng vào Yến Thị với tư cách là một đặc vụ ngầm nhỏ.
Trên thực tế, quân đội không biết rằng cô ấy thậm chí còn là gián điệp của Yến thị trong quân đội.
Vì thế cô nói cho Yến Quốc Hoài, Yến Quốc Hoài đem cô an bài ở một chỗ biên cảnh dưới danh nghĩa của Yến thị, điểm bắt đầu từ vị trí dưới chót để cô tưng bước vươn lên, thủ hạ ông sắp xếp cho cô cũng là một đám người quỷ không giống nhau.
Yến Quốc Hoài biết rõ nàng ở chỗ đó là cửu tử nhất sinh, nhưng cũng không để ý không hề lo lắng cho cô.
Thế cho nên có một ngày, mấy tên thủ hạ ngầm bị đối thủ của ông ta mua chuộc, nửa đêm muốn đi cạy hàng hóa.
Mà điểm mấu chốt là, ngày đó cũng là ngày cô bán đứng tin tức của quân đội!
Ngay một tuần sau, thuốc nổ sẽ chứa đầy toàn bộ khoang thuyền, bao gồm cả cô cũng sẽ bị người ta cột cùng trên con thuyền đó.
Nghĩ đến cảnh đó, Yến Cửu trong mắt hiện lên một tia hận ý.
cô nhớ rõ ngày đó chính mình đã gặp mặt cùng Yến Quốc Hoài báo tin tức trước, sau đó mới qua đây giải quyết nhóm người này.
Thực bất hạnh, bộ dạng này của cô, xem ra nên phản bội tin tức chậm một chút.
Không, không đúng.
Chỉ cần mỗi một khắc còn sống trước khi chết, đều không tính muộn.
Cô có rất nhiều cơ hội gỡ vốn.
"Trói lại trước đi, tôi hơi mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước.”
Cô có chút sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng.
Một giấc mộng đẹp.
Vì vậy, cô bỏ đi mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
Đêm đó cô tự nhốt mình trong phòng riêng của cô, trong đầu cô diễn ra khung cảnh và việc làm ngu ngốc của kiếp trước chúng như những thước phim không có âm thanh.
Gần như điên mất rồi!
Năm đó cô vì cứu mẹ ruột của mình, bất đắc dĩ bán đứng quân đội.
Dù lần nào cô cũng xông lên đi đầu để cố gắng tận lực bảo toàn cho chiến hữu nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy áy náy khi nhìn đồng đội bị thương trong lúc làm nhiệm vụ.
Rốt cuộc, những người anh em đó đã lao vào sinh tử cùng cô.
Nhiều lần cô muốn dừng lại, nhưng rồi cô lại nghĩ đến số phận của người mẹ thương yêu mình.
Đây là người mẹ đã sinh ra cô.
Áy náy, bất an giống như ngọn lửa bùng cháy khiến cô không thở được .