Chương 3: Tái Sinh Từ Ngọn Lửa (3)

Đây là một không gian tối tăm đầy hạn chế.

Cô nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình ở trong một chiếc xe.

Hả?

cô không phải đã chết sao?

Làm thế nào cô có thể ngồi trong một chiếc xe hơi.

Thật kỳ lạ, khi cánh cửa xe bên cạnh mình đột nhiên bị mở ra.

Nước mưa bị gió tạt vào trong.

Yến Cửu ngẩng đầu, liền thấy người trước mặt hẳn là người được cho là đã cùng chết với cô, A Khôn đang đứng ở ngoài cửa xe, kêu cô một tiếng: “anh Cửu.”

Hắn xuất hiện làm Yến Cửu trong lòng chấn động, cả người đều run lên.

“anh Cửu, anh ngủ dậy rồi sao? Anh có muốn đi xem hai thằng nhãi ranh bán đứng anh hay không, chúng đang ở bên trong……”



Nhưng hắn chưa nói hết câu, liền thấy Yến Cửu đột nhiên ôm chặt lấy hắn một phen, vẻ mặt không kìm chế được kích động: “còn sống là tốt, còn sống là tốt……”

Còn sống là tốt?

Đây là ý gì?

A Khôn không hiểu ý nghĩa của những lời này, và chỉ cảm thấy anh Cửu thức dậy có vẻ khác với mọi khi.

"Anh Cửu, anh gặp ác mộng à?"

Một lúc sau, có một giọng nói nặng nề, nghẹn ngào vang lên, "Phải, tôi gặp ác mộng."

A Khôn không hiểu.

Đội trưởng của hắn ngày ngày kiêu ngạo như vậy đến mức không ai bì nổi, làm sao có thể sợ hãi một cơn ác mộng nhỏ bé?

Nhưng sau đó anh cảm thấy rằng đội trưởng có thể sợ hãi như thế này, và đội trưởng anh ấy gần như đã khóc, nhất định là ác mộng cực kì đáng sợ.

“Không sao đâu, anh Cửu, ác mộng không có gì ghê gớm, chỉ cần anh tỉnh lại thì sẽ không có chuyện gì nữa.” A Khôn khô khan an ủi cô một câu.

Nhưng……



Ác mộng khi tỉnh lại thực sự không tồn tại sao?

Yến Cửu hồi tưởng cảm giác lúc ấy một thuyền chứa đầy thuốc nổ đã nổ mạnh……

Chỉ cảm thấy khắp người bên trong tản ra nhiệt độ nóng rực cùng đau đớn.

Cái loại cảm giác đau đớn ấy khắc vào trái tim, cố gắng xua đuổi thế nào cũng không đi.

Cho nên vậy là cô đã được là trọng sinh?

Khi ý thức này đi vào tâm trí, Yến Cửu buông lỏng tay, biểu tình dần dần bình tĩnh trở lại.

Một ít nước mưa từ ngoài cửa xe tràn vào, dính ở trên ống quần , ướt đến nỗi vải quần dán hết lên cẳng chân cô.

A Khôn chưa bao giờ thấy một đội trưởng bình tĩnh như vậy.

thật ra là rất ít khi nhìn thấy.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy, bọn họ trong đội ngũ liền không ai dám nói chuyện, thậm chí họ thở còn không dám thở mạnh.