Cô bị cha ruột ném vào cửa quân đội khi mới mười tuổi, qua nhiều năm, ông ta tìm mọi cách, thậm chí dùng cả mẹ cô để ép cô tiết lộ cơ mật cho ông ta.
Lần này quân đội đem cô sắp xếp vào ở Yến thị, vì để có thể ở cửa khẩu bắt cả người lẫn tang vật, bắt hết cả đám người dùng thuyền vận chuyển súng ống đạn dược.
Nhưng cô lại một lần bị cha ruột cưỡng ép, vẫn là bất đắc dĩ nói ra tin tức.
Cha cô lập tức quyết định đem khoang thuyền chứa đầy súng ống đạn dược tất cả đều đổi thành thuốc nổ, sau đó lại tiếp tục vận chuyển đến hướng cửa khẩu, toan tính nổ chết hết quân mai phục tại cửa khẩu.
Mấy ngày nay cô càng nghĩ càng không đành lòng, dù sao những người đó đều là anh em chiến hữu cùng vào sinh ra tử với cô!
Vì thế, cô nhân cơ hội này lén lút muốn đem A Khôn đưa đi, bảo toàn cho hắn một mạng, đồng thời, cũng có thể đủ thời gian cứu lại đám người kia, các binh lính đang mai phục tại cửa khẩu.
Cô lại không nghĩ lần này mình bị bọn chúng tính kế!
“Còn có, phu nhân nói cảm ơn cô mấy năm nay làm gạch lót đường, làm nhị thiếu gia có thể đi theo lão gia hết lòng học tập rất tốt. Vì thế cả mẹ ruột của cô cùng chiến hữu, cũng sẽ lập tức ra đi theo cô, cho nên cô cứ yên tâm đi.”
Từ Thanh nói xong câu đó sau liền xoay người rời đi.
Nhưng sắc mặt Yến Cửu lúc ngày lập tức trở nên vặn vẹo.
Mẹ!
Chiến hữu!
cô cả đời này đến chết cũng không có khả năng cứu được mẹ ra, còn mang ơn quân đội, liên lụy đến chiến hữu cùng thiệt mạng, cô rơi xuống một cái kết cục như thế cũng coi như là tự làm bậy không thể sống!
Nhưng là……
“Yến Quốc Hoài, Tôn Thư Tú, các ngươi này một đôi tiện nhân, đồ khốn chết tiệt, tiện nhân! Ta Yến Cửu thề, nếu có kiếp sau, ta nhất định gϊếŧ hết các người, huỷ hoại toàn bộ Yến thị!”
Mang theo tiếng nguyền rủa sắc nhọn chói tai này, “Phanh ——”
Một tiếng vang lớn kêu lên.
bầu trời đầy ánh lửa đẹp mê hồn và lộng lẫy, cơ hồ chiếu sáng gần một nửa bầu trời.
*
Trời mưa cuối mùa thu, tí tách tí tách không ngừng.
bên tai Yến Cửu nghe rõ ràng tiếng mưa rơi, kỳ quái mà mở bừng mắt dậy.