Chương 32:

Triệu Khắc và Ryan cảm nhận được sự khinh bỉ của Emily, trong nháy mắt đã lập tức bị rùng mình. Lúc này, trong lòng của họ thầm cảm thông và ngầm hiểu, sẽ phải tránh xa cô một chút, để tránh chọc giận đối phương."Đây là lần đầu tiên mà các anh tham gia buổi giao lưu sao?"

"Không! Trước đây chúng tôi đã tham gia hai lần rồi." Triệu Khắc và Ryan thành thật trả lời.

Trong khi hai người nói chuyện, cậu thiếu niên tóc đen vẫn luôn chăm chú lắng nghe.

Hai quản gia chú ý đến điều này, trong lòng có chút phức tạp. Sau đó, họ như vô tình nói cho cậu biết, về một số lưu ý trong buổi giao lưu.

Là quản gia phục vụ cấm kỵ giả thì quan sát sắc mặt chính là kỹ năng cơ bản nhất. Chỉ cần trò chuyện vài câu, Triệu Khắc và Ryan có thể xác định được, Á Tiêu là một người rất hòa đồng, dễ gần.

Nếu không có chuyện trước đó xảy ra thì bọn họ chắc chắn sẽ không sợ cậu đến như vậy. Nhưng chuyện đó đã khiến trong lòng hai người họ cảm thấy tội lỗi và vô cùng hoảng sợ.

Trong một khoảng thời gian ngắn, cả Triệu Khắc lẫn Ryan đều không biết nên đối xử với Á Tiêu như thế nào.

Á Tiêu không biết hai quản gia đang nghĩ gì.

Khi cậu bước vào hội trường, phía bên trong đã có bảy, tám quản gia đang đứng sẵn ở đó.

Số lượng quản gia tham gia hội thảo hàng năm không nhiều. Bởi lẽ, phần lớn họ đi theo chủ nhân, để tham dự hội nghị biên giới mà tính ra mỗi căn cứ biên giới, sẽ có năm hoặc sáu quản gia tham gia.

Ở căn cứ số sáu, ngoài Á Tiêu thì thực ra còn có ba quản gia khác, cũng đến tham dự hội thảo. Tuy nhiên, vì một số việc nên họ đến muộn hơn. Á Tiêu và Emily cũng không đợi họ mà đã đến hội trường trước.

Ngay khi bước vào trong hội trường, Á Tiêu đã nhận thấy Triệu Khắc và Ryan khẽ cử động, vẻ mặt trở nên hơi căng thẳng. Sau đó, cậu nhìn theo ánh mắt của hai người họ thì nhìn thấy ba quản gia trẻ, đang mặc bộ lễ phục đuôi én màu đen.

Trong mắt họ mang theo vẻ kiêu ngạo, cằm cao ngất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Khắc và Ryan với vẻ bất mãn, dường như rất không vui khi hai người họ đứng ở đó.

Người đứng đầu trong ba người họ là Burton, một quản gia trẻ tuổi có phong thái tao nhã, tóc bạc vuốt ngược ra sau. Anh ta cau mày, rồi bước về phía trước một bước.

"Triệu Khắc, Ryan, hai người làm sao vậy? Cậu ta không phải là quản gia của căn cứ chúng ta, phải không?"

Triệu Khắc và Ryan lập tức cứng đờ người, sợ đối phương nói ra điều gì không hay nên vội vàng tranh nhau giải thích: "Burton, đây là Á Tiêu, quản gia mới của nguyên soái căn cứ số sáu. Chúng tôi là bạn của cậu ấy."

"Đúng đúng, cậu ấy rất được Tần nguyên soái coi trọng."

Triệu Khắc và Ryan cố tình nhấn mạnh ba chữ Tần nguyên soái khi nói ra, cố ý nhắc nhở đối phương đừng nói sai.

Burton là quản gia của nguyên soái căn cứ bốn.

Có thể phục vụ cho chủ nhân của một căn cứ thì đầu óc của anh ta đương nhiên sẽ không ngu ngốc. Lời trách móc đến miệng bị nuốt ngược vào trong, Burton quay sang tự giới thiệu với Á Tiêu, rồi tỏ vẻ thân thiện nói:

"Cậu là quản gia mới được Tần nguyên soái thuê. Sau khi hội thảo bắt đầu, cậu có muốn lên sân khấu nói vài câu không?"

"Không cần đâu." Á Tiêu cong cong khóe mắt: "Tôi xem ở dưới là được rồi."

Không lên sân khấu có nghĩa là không có ý định tranh giành làm đại diện.

Nụ cười giả tạo trên mặt Burton, trong nháy mắt trở nên chân thật hơn rất nhiều.

"Được rồi."

Anh ta gật đầu, nhìn về phía của Triệu Khắc và Ryan, ánh mắt dần trở nên sắc bén hơn, rồi trịch thượng ra lệnh: "Vì các cậu là bạn của Á Tiêu nên hãy đối xử tốt với cậu ấy và chăm sóc cậu ấy thật tốt."

So với các căn cứ khác thì căn cứ số bốn có sự phân chia giai cấp rất nghiêm ngặt. Đối với Triệu Khắc và Ryan hiện tại thì mệnh lệnh của Burton là tất cả.

Nghe vậy, hai người họ đã ngay lập tức gật đầu đồng ý.

Á Tiêu nhìn bóng lưng của Burton, rồi lặng lẽ hỏi Emily: "Burton thực sự muốn làm đại diện quản gia à?"

Emily không có chút thiện cảm nào với căn cứ số bốn nên khi nghe Á Tiêu hỏi như vậy thì chỉ gật đầu, rồi đáp lại: "Ừ. Mấy năm nay, Burton đều là đại diện quản gia. Có lẽ năm nay, anh ta cũng muốn tiếp tục tham gia tranh cử chức vụ này."

"Hóa ra là vậy."

Đôi mắt xanh của Á Tiêu khẽ cong lên. Sau khi nhận được câu trả lời thỏa mãn trí tò mò của mình, cậu đã nhanh chóng gạt chuyện này ra sau đầu, rồi quay sang nhìn xung quanh.

"Các quản gia của căn cứ số năm vẫn chưa đến sao?"

Theo thông tin mà chú Tứ điều tra được thì đồng bọn sát thủ của Hiểu Thần, là một quản gia nào đó của căn cứ số năm.

"Chắc sắp đến rồi."

Triệu Khắc thận trọng trả lời: "Các quản gia của căn cứ năm cũng giống như chủ nhân của họ, không có khái niệm thời gian mạnh mẽ và luôn hành động bừa bãi. Vì thế nên có lẽ họ sẽ đến sát giờ."

"Ồ."

Á Tiêu nhìn thấy vẻ không hài lòng, trong giọng điệu bất mãn của Triệu Khắc, khi nhắc đến căn cứ số năm thì lập tức cười mỉm, rồi hỏi: "Anh không phải rất thích căn cứ số năm sao?"

Nghe vậy, Triệu Khắc khựng lại một chút.