Chương 31: Đơn thuần, ngây thơ và quá tốt bụng

Tuy nhiên, vị trí đại diện quản gia phải vài năm mới thay đổi một lần. Đây cũng là lý do mà Tần Thích đánh giá hội thảo này không thú vị.Khi Emily nghe thấy Á Tiêu nói sẽ không lên sân khấu thì cô đã lập tức biết đối phương, không có ý định tranh giành vị trí đại diện quản gia. Điều này thực sự cũng rất tốt.

Giống như Tần Thích, Emily cũng cảm thấy Á Tiêu có tính cách đơn thuần, ngây thơ và quá tốt bụng. Vì vậy, cậu có thể sẽ bị những quản gia khác bắt nạt đến phát khóc.

Danh tiếng căn cứ sáu của họ không được tốt lắm nên từ trên xuống dưới đều rất bênh vực người nhà. Họ sẽ tuyệt đối không tha cho bất kỳ ai, dám bắt nạt người của căn cứ. Nhưng vì Á Tiêu không quan tâm đến việc lựa chọn đại diện nên đồng nghĩa với việc, cậu sẽ không phải trải qua những cuộc đấu đá giữa các quản gia.

"Nếu vậy thì cậu cứ ăn uống thoải mái đi."

"Em cũng nghĩ vậy ạ."

Á Tiêu cong cong đôi mắt, nghĩ đến việc mình sẽ phải tiếp cận với đồng bọn sát thủ của Hiểu Thần để lấy thông tin, cậu nói thêm: "Em còn muốn kết thêm nhiều bạn nữa."

Điều này rất phù hợp với tính cách đơn thuần và thích náo nhiệt của Á Tiêu.

Emily nhìn thẳng về phía trước, vẫn tiếp tục lái chiếc xe bay. Cô thực sự không cảm thấy lời nói của cậu có gì kỳ lạ.

Sau khi nói câu đó, Á Tiêu đột nhiên nghĩ đến hai quản gia mà mình đã gặp trên phi thuyền trước đó.

Mặc dù, họ là quản gia của căn cứ bốn nhưng cuộc hội thảo lần này lại hướng đến tất cả các căn cứ ở biên giới. Vì vậy, hai người đó chắc chắn cũng sẽ tham gia.

Á Tiêu suy nghĩ một chút, rồi tránh mặt Emily và gửi cho hai người một tin nhắn.

【Các anh đã đến hội thảo chưa?】

Cùng lúc đó, quản gia Triệu Khắc và Ryan, hai người đột nhiên nhận được tin nhắn mà họ không muốn nhận nhất, rồi quay sang nhìn nhau. Đột nhiên, họ có một dự cảm chẳng lành nhưng cũng chỉ có thể gõ một cách thành thật: 【Đến rồi.】

【Thật tuyệt! Tôi cũng sắp đến rồi, đến lúc đó chúng ta có thể chơi cùng nhau rồi!】

Triệu Khắc và Ryan: “…”

Cảm ơn cậu nhưng chúng tôi có thể không làm điều đó.

Khi đứng trước cửa hội trường, niềm vui sắp được hội ngộ với các đồng nghiệp quản gia ở căn cứ bốn của Triệu Khắc và Ryan, trong bỗng chốc đã nhanh chóng tan biến.

Ánh mắt của hai người họ, dán chặt vào nụ cười đáng yêu của người thiếu niên trên màn hình, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Nếu biết như vậy thì ngay từ đầu, họ đã không nên rúc vào bếp của tàu bay, để nói xấu Tần nguyên soái. Nếu không có cái cớ sự này thì bây giờ, họ cũng sẽ không đến mức bị động như vậy.

"Nói cho tôi biết, mắt tôi bị mờ rồi đi."

Ryan sửng sốt nhìn người bạn đồng hành của mình.

Tuy Triệu Khắc lớn tuổi hơn Ryan một chút nhưng đây cũng là lần đầu tiên mà anh ta gặp phải chuyện này nên giọng nói run run: "Không! Cậu ấy nói cậu ấy sẽ đến ngay bây giờ."

Ryan chết lặng, trong lòng tràn ngập nỗi thất vọng. Đó quả thực là một tin tức thảm khốc, giống như là một tia sét giữa trời quang.

Hai người họ cứ đứng tại chỗ mà không dám đi đâu cả. Trông họ giống như những tử tù sắp lên đoạn đầu đài, lo lắng và tuyệt vọng chờ đợi giây phút bị hành quyết. Chẳng mấy chốc, bóng dáng của đao phủ đã dần dần hiện ra trong tầm mắt của họ.

Đao - Á Tiêu - phủ mỉm cười rạng rỡ, như thể đang gặp lại những người bạn tốt nhất của mình mà chào đón bọn họ một cách vô cùng nồng nhiệt. Trái lại, Triệu Khắc và Ryan lại phải cố nặn ra một nụ cười.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy người phụ nữ tóc đuôi ngựa cao, cùng với đôi môi xỏ khuyên và ánh mắt hung dữ như muốn bắn họ, ở phía sau lưng của Á Tiêu thì biểu cảm của Triệu Khắc và Ryan cuối cùng cũng trở nên có chút không thể giữ được nữa.

Tại sao Emily cũng ở đây?

Đây có phải là đao phủ, mang theo đao của mình đến không?

Trong cơn hoảng loạn, cả hai người họ nhận thấy, Emily tặc lưỡi một cách ghê tởm, tỏ vẻ chán ghét, rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác. Có vẻ như, cô không muốn nhìn thấy bọn họ một chút nào.

Thái độ khinh thường như vậy, lại khiến Triệu Khắc và Ryan cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ. Bởi lẽ, miễn là Emily không muốn gϊếŧ họ là được.

Á Tiêu đứng phía trước vẫn giống như cũ, vẻ mặt rất ôn hoà, đôi mắt xanh biếc của cậu ánh lên vẻ tinh khiết: “Đã để hai người phải đợi lâu rồi."

Nghe vậy, Triệu Khắc và Ryan cũng không dám trả lời, rồi vội vàng lắc đầu: "Không lâu, không lâu! Chúng tôi cũng vừa mới đến."

"Vậy thì tốt."

Á Tiêu cong mắt, rồi nói với hai quản gia: "Emily sẽ đi cùng tôi vào trong."

"Được chứ." Triệu Khắc và Ryan gật đầu. Trong lòng họ thầm nghĩ, chỉ cần cậu không nói cho Tần Thích biết những lời thì thầm của chúng tôi ở trong bếp thì dù cậu có mang theo bom đi chăng nữa, chúng tôi cũng sẽ tuyệt đối không nói gì.

Emily lại đưa mắt liếc nhìn hai quản gia, đang nói chuyện với Á Tiêu thêm một lần nữa.

Triệu Khắc và Ryan là quản gia của căn cứ bốn, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với căn cứ sáu. Emily vẫn luôn không hiểu được, tại sao Á Tiêu lại có thể coi hai kẻ nhát gan này là bạn. Tuy nhiên, Á Tiêu lại là cấp trên của cô. Vì vậy, chỉ cần cậu không gây hại cho căn cứ và nguyên soái thì cô sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của cậu. Đương nhiên là, bao gồm cả việc đi cùng với những kẻ nhát gan của căn cứ bốn.