Mùa
đông này,
Kì Húc bị thương
đầu gối và cổ tay, xin nghỉ phép rồi thì một mực chôn thân trong nhà trọ của
Hải Thiên Du, chính xác là chôn thây trong chăn nhà anh.
Hải Thiên Du nấu cơm xong quay lại
đã thấy
Kì Húc ngồi trên giường
đọc sách nghiêm túc. Anh
đến lại gần, hóa ra là một quyển manga.
Hải Thiên Du, “…” Ai
đã nói là sẽ học hành chăm chỉ
ấy nhỉ?
Hải Thiên Du vươn tay cầm lấy quyển truyện.
Kì Húc
đờ mặt ra ngơ một lúc, sau mới nhổm lên giơ móng
đòi lại, “Anh Thiên Du, chút xíu nữa là
đọc xong rồi, trả lại em
đi!”
“Có người nói là muốn học thật giỏi cơ mà, anh xem xem là học cái gì.”
Hải Thiên Du lập tức mở cuốn truyện ra, “Em thích anh?”
Trên
đó là hình một cô nữ sinh
đang mân mê tà
áo, mặt ngượng ngùng vừa mong
đợi mà thổ lộ với một cậu nam sinh. Ba chữ
“Em thích anh” to
đùng
đã chiếm lấy một phần tư trang giấy.
—— Nếu anh cũng tỏ tình như thế này, chắc bọn anh cũng sẽ không
được như vậy
đâu nhỉ.
Tay chợt nặng xuống,
Kì Húc giật lại cuốn manga, “bộp” một phát nhét lại
vào chăn.
Hải Thiên Du bất lực nhìn cậu, than thở, “Nhét vào chăn làm gì, không sợ hỏng truyện hả?”
Kì Húc không
đáp, lại mò trong
ổ ra một quyển sách giáo khoa
đặt lên bàn, mở ra. Cậu chàng lúng túng, “Có cơm
ăn chưa
ạ?”
Hải Thiên Du,
“…” Những sách này
ở
đâu ra
đây?
Dưới sự chăm sóc hết lòng của anh,
Kì Húc rất chóng khỏe, sau khi trở thành một con sâu lười chỉ biết
ăn, cậu bắt
đầu có
ý
định
đi.
Hải Thiên Du có thể nuôi cậu, nhưng
ăn chùa mãi thì cũng không hay, hơn nữa cậu
đã hai mươi ba rồi
đấy,
đàn
ông con trai thì phải biết tự lo cho mình chứ. Vì vậy
Kì Húc nhịn
đau mà kết thúc chuỗi ngày hưởng thụ này.
Hải Thiên Du
đưa mắt lạnh nhạt nhìn cậu ta, khiến da
đầu
Kì Húc cứ run lên.
“Chỉ là em về kí túc xá thôi mà, cũng có phải tàn phế
đâu, có chuyện gì xảy ra
được cơ chứ?”
Kì Húc nhỏ giọng nói. Nhưng không hiểu sao
Hải Thiên Du như bị cái gì
đó kí©h thí©ɧ, không hề nói lời nào.
Kì Húc tiếp tục, “Cảm
ơn mấy ngày này anh
đã chăm sóc em. Em chóng khỏi thế này hoàn toàn là do anh Thiên Du… cùng
đồ
ăn của anh nữa.”
“Không phải em thích
ăn cơm anh nấu lắm sao?”
Hải Thiên Du hỏi, giọng rất chắc chắn.
Kì Húc gật
đầu.
Đương nhiên là thích rồi,
ăn mấy năm liền, muốn bỏ cũng chẳng
được.
“Vậy thì cứ
ở lại mà
ăn.” Giọng
Hải Thiên Du
đã mềm
đi rất nhiều.
Kì Húc khó khăn lắc
đầu, “Cứ
ăn của anh mãi thì không
ổn lắm,
đưa tiền
thì anh không nhận. Hơn nữa
đi học mà lại
ở bên ngoài mãi vậy, cuộc sống
đại học khó khăn, cũng phải làm thân với bạn bè trong trường chứ
ạ.”
Thói quen rất khó
để sửa
đổi, mà
đã quen
đi rồi thì rất dễ bị coi thường.
Hải Thiên Du lại trầm xuống, anh chăm sóc
Kì Húc
đã thành quen, quen với việc chiều chuộng cậu. Nhưng
Kì Húc không muốn quen với việc anh chăm nom, rồi luôn cố gắng hợp lý hóa những thói quen trước giờ,
đơn giản anh chỉ là một người anh em tốt trăm năm hiếm gặp mà thôi!
Hải Thiên Du hết cách, chỉ có thể
đưa
Kì Húc về kí túc xá.
Mùa
đông chỗ nào cũng lạnh như băng,
Kì Húc cố nhịn không than lạnh, nhưng cổ cứ rụt lại sau áo, hai tay
đút túi, thở ra từng
đợt khói trắng, gương mặt còn hơi
ưng
ửng.
“Không muốn
ăn cơm canteen thì cứ gọi cho anh, anh bảo người mang
đến cho. Quần
áo có thể
để hai ngày nữa hẵng giặt, kí túc xá chỗ em có máy giặt
đấy, thả mấy xu vào là
được.”
Hải Thiên Du khuân hết
đồ vào phòng
Kì Húc, rồi lại không biết lấy
đâu ra một cái chai nhựa, bên trong
đầy những xu.
Kì Húc mặt vừa vui mừng vừa sùng bái. Giữa mùa
đông này mà
đi xin mấy xu
để giặt quần
áo
đúng là nhiệm vụ bất khả thi! Mấy tiệm bán
đồ lặt vặt, siêu thị, quán cơm,… ngay từ
đầu
đông
đã vơ vét sạch. Giữa giời
đông rét lạnh thế này, vậy mà anh Thiên Du vẫn kiếm
được ngần ấy tiền xu, thật
đúng chẳng phải người phàm
mà!
“Nhất
định tối nay em sẽ
đếm lại, sẽ trả đủ cho anh mà.”
Kì Húc
ôm cái chai nặng trịch
đắc
ý nói.
Anh em cả phòng trông thấy mà thèm.
Hải Thiên Du không thèm
để
ý, chẳng qua là mất hứng nhìn
Kì Húc, cảm giác như cậu mà trả tiền thật
thì anh sẽ tuyệt giao luôn!
Kì Húc vội
đổi
đề tài, “Anh Thiên Du sao biết giờ tụi em
đang hiếm xu?”
“Sao lại không biết? Chẳng biết là cả
đông rồi có ai cứ lải nhải bên tai anh mãi, than thở cả trăm lần này là
đông này không có tiền xu
để giặt quần
áo.”
Hải Thiên Du khó có dịp mà bật lại
được cậu ta.
Kì Húc nghe vậy thì gãi
đầu, cười lúng túng. Cũng không hiểu tại sao, nhưng cậu không tài nào nhịn
được mà cứ muốn kể hết mọi chuyện với anh Thiên Du, như thể không nói với anh thì sẽ không thoải mái vậy. Nhưng mà, anh
ấy chẳng bao giờ chủ
động kể chuyện của mình cả.
Kì Húc hơi mất tự
nhiên, anh Thiên Du sao lại gạt mình về chuyện của anh
ấy
được? Cảm giác lạ lùng này vừa lóe lên,
Kì Húc cũng chưa kịp truy cứu.
“Anh về
đây, tự chăm sóc mình
đấy.”
Hải Thiên Du nói xong lại kề vào tai
Kì Húc thì thầm, “Tiền xu giữ lấy mà dùng,
đừng cho ai
đấy.”
Kì Húc
đưa mắt nhìn anh
đi xa dần, anh em trong phòng nhặng lên, “Tiểu Húc, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, chú có nhiều tiền xu vậy, anh em mình cùng dùng nhé?
Wow, tốt quá, hai tháng tới không lo việc giặt tay
nữa rồi!”
Kì Húc
đóng cửa tủ cái “sầm”, sau
đó khóa cửa lại, “Có thể cho giặt cùng, nhưng sẽ không
đưa tiền xu!”
Đám anh em bị bỏ lại, “…” Tiểu Húc Tử của bọn họ trở nên hẹp hòi thế này từ bao giờ?
Như ngày thường,
Hải Thiên Du vẫn thỉnh thoảng
đưa
đồ
ăn
đêm
đến phòng
Kì Húc, sau
đó nghe cậu kể chuyện trường lớp. Hai người vẫn là anh em tốt, tốt
đến mức người ngoài nhìn vào ghen
đến
đỏ mắt.
Chiều hôm
đó không có tiết, cả phòng cùng vác quần
áo
đi giặt. Sử Vệ Hoành vẻ rất vui, quả nhiên có anh em thế này thật tốt. Mùa
đông mà không phải giặt quần
áo
đúng là hạnh phúc cực lớn, cái hạnh phúc này cũng có thể sánh ngay với việc
được nướng trong chăn giữa trời
đông lạnh.
Sử Vệ Hoành nói, “Kì Húc, cậu có biết chuyện cái chai tiền xu của cậu
đã bị tiết lộ ra ngoài rồi không? Anh em
đây giúp cậu tranh thủ cơ hội
đấy!”
Kì Húc mặt ngơ ngác nhìn mấy
người, không hiểu cậu ta
đang nói
đến chuyện tốt kiểu gì. Nếu muốn cậu bỏ tiền ra cho bọn họ giặt quần
áo thì gọi gì là chuyện tốt?
Sử Vệ Hoành nhíu mày, ” Cậu có biết Dương Hiểu Hiểu lớp mình không? Con gái còn
độc thân
đấy, cậu để ý người ta lâu rồi mà người ta không để tâm há. Giờ cơ hội
đến rồi, cô
ấy biết cậu có xu
để giặt máy, muốn
đổi tiền
để giặt. Cơ hội tốt thế này cậu phải nắm chặt
đấy, tranh thủ trước lúc tốt nghiệp vơ lấy một em, cũng phải tận hưởng hơi thở của tình yêu
đại học chứ!”
Kì Húc vừa nghe
đã thấy
đau lòng, quả nhiên là có
ý
đồ lên tiền xu của cậu mà! Nhưng mà nhớ lại Dương Hiểu Hiểu, là một bạn học rất tốt, nhưng mà cái phần thầm mến
đã lâu kia sau mình lại không biết! Nói yêu thì xong, nhưng không có cảm giác thì
đúng là không có cảm giác gì. Nhưng mà người ta
đã hỏi tới thì giúp
đỡ một bạn nữ cũng chẳng sao
đâu. Thiếu mấy xu chắc anh Thiên Du chẳng nói gì
đâu nhỉ?
“Thế nào rồi?
Động lòng há?” Sử Vệ Hoành cười gian, vỗ vai
Kì Húc, “Anh
đây giúp chú. Anh sẽ bảo cô nàng chiều tối
đứng
đợi dưới khu phòng mình, cậu
đi xuống gặp, nhớ mang theo tiền xu
đó. Sau
đó nước chảy thành sông, hẹn hò luôn với
người ta.”
“Hả?”
Kì Húc giật mình, “Nhanh thế
á?” Cậu còn chưa kịp
đếm xem mình còn bao nhiêu tiền cơ mà, thế
thì phải cho bao nhiêu chứ?
Đau lòng lắm, rồi lại chóng phải giặt tay thôi.
Kì Húc nhìn cổ tay
đã khỏi của mình, bi thán
一一 Quả nhiên chỉ có lúc tàn phế là mới
được
ăn no lười làm.
“Không vui hả, vậy xưa rồi Diễm. Nếu có người
để
ý anh
đây, anh nhất
định sẽ lăn ngay
đến.” Sử Vệ Hoành bày ra vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép, cùng với
đó là
ánh mắt
ưu thương ngập tràn.
Giờ cơm tối,
Kì Húc khoác
áo, bên trong bỏ năm sáu
đồng xu
đi xuống tầng. Xá trưởng thật
đúng biết cách
đùa người khác, biết hôm nay cậu sẽ ăn đồ
gọi từ
Thiên Húc sang, còn bắt cậu xuống tầng giữa trời lạnh thế này, chỉ
để
đưa mấy đồng xu. Thế nhưng oán trách cũng chẳng
được gì, xá trường quá cường thế, nói tối nay nếu không
đi gặp Dương Hiểu Hiểu
thì sẽ không cho cậu ngủ. Có anh em thế này thật
đúng là duyên phận.
Nghiệt duyên.
Dưới kí túc xá, Dương Hiểu Hiểu
đi bốt, mặc
áo khoác kaki,
đang lướt
weibo,
đội mũ trùm, võ trang
đầy
đủ thế này thật
ấm. Thấy
Kì Húc xuống, cô nàng liền nghênh
đón, “Kì Húc, lạnh thế này bảo cậu ra ngoài thì thật
đúng là có lỗi.
Nhưng mà trời này, cũng vì bọn chị
đây không muốn dính nước lạnh, mới phải liều mạng thế này. Cảm
ơn chú em!”
Còn chưa cho
đã cảm
ơn,
Kì Húc cũng không nói gì, tiền xu nắm trong tay cũng
đã
ấm, cứ thế mà
đưa cho cô, cười nói, “Giúp
đỡ lẫn nhau thôi mà, không cần khách sáo.”
Dương Hiểu Hiểu vui vẻ dùng cả hai tay
để nhận, mặt mũi xán lạn, “Mai tôi
đem tiền
đi trả nhé, nếu không mời cậu bữa cơm cũng
được.”
“À, không cần
đâu, tối nay tôi
ăn cơm ngoài rồi.”
Kì Húc tươi cười, “Chỉ mấy xu thôi mà,
cậu cứ cầm
đi.”
Vốn là một màn rất bình thường, nhưng lại không đúng lúc rơi vào tầm
mắt
Hải Thiên Du đang đưa cơm đến. Anh muốn gặp
Kì Húc, nhưng cậu ngại lạnh không muốn ra ngoài, anh
đành phải tự mình
đến cửa. Không ngờ còn chưa lên kí
túc xá
đã thấy xa xa có một cô gái
đang
đứng
đợi, thầm nghĩ trời lạnh thế này mà còn
đến trước cửa kí túc xá nam, cô này yêu cũng cuồng nhiệt thật. Nhưng mà người
đang yêu thì không kiểm soát
được hành
động của mình, không phải ngày nào anh cũng cứ vây lấy
Kì Húc sao?
Hải Thiên Du yên lặng lắc
đầu, cũng không
để
ý. Có
điều, khi lại gần
thì nhìn thấy Kì Húc chạy xuống. Chớp mắt,
đầu “ong” lên một tiếng,
đơn giản là không dám tin!
Anh ngừng bước,
định thần nhìn lại. Sau khi chắc chắn
đó là
Kì Húc, anh lại
đi chầm chậm lại
đó.
Anh thấy khi cậu nhìn thấy cô gái này gương mặt trở nên vui vẻ lên, hai người vừa nói vừa cười,
Kì Húc còn
đưa thứ gì
đó cho cô. Bởi vì tiến lên thêm mấy bước,
Hải Thiên Du có thể thấy rõ
đó là tiền xu.
Kì Húc lấy
đâu ra tiền xu? Còn chẳng phải là do anh tích nhặt từng chút hay sao!
Thế mà,
thế mà dám
đưa cho con gái! Trời lạnh thế này anh lấy
đồ
ăn ngon dụ mãi cũng không mời cậu
được, giờ lại chỉ vì
đưa mấy xu cho người ta mà xuống hẳn nhà! Chẳng trách, chẳng trách lại không muốn
ở nhà anh, chẳng trách lại
đòi về kí túc xá
ở cùng bạn học,
đây chính là bạn muốn
ở chung chứ gì?
Hải Thiên Du lòng ngập dấm chua chằm chằm nhìn
Kì Húc mà
đi tới gần.
“Tiểu Húc, lạnh thế này
đi xuống
đây làm gì?”
Hải Thiên Du nói hơi bị to, còn mang cả nét giận, khiến hai kẻ
đang chuyện trò sợ hết hồn.
Kì Húc giật mình, ngẩng
đầu
thì thấy
Hải Thiên Du
đang
đi lại gần, khắp người tỏa ra khí thế lạnh như băng,
ánh mắt kinh người. Cậu hỏi, “Anh Thiên Du, có chuyện gì thế
ạ?”
Hải Thiên Du nhìn chằm chằm
Kì Húc mấy giây, như thể sắp nhìn cậu thành mấy cái lỗ. Cuối cùng liếc qua Dương Hiểu Hiểu, không nói gì hết,
đưa
đồ
ăn cho
Kì Húc, chỉ nói một câu, “Về sớm
ăn cơm, trời lạnh lắm.” Nói xong là
đi luôn, không thèm quay
đầu lại.
Dương Hiểu Hiểu sợ hết hồn, lấy lại tinh thần nói chuyện với
Kì Húc, “Nếu cậu có
đồ
ăn rồi
thì thôi, tôi
đi
ăn
đã. Cám
ơn tiền xu của cậu nha, bye bye~”
“Ừ, bye bye.”
Kì Húc
đáp lời,
lúc này chỉ nghĩ
đến vẻ mặt
Hải Thiên Du vừa nãy. Anh
ấy rất tức giận, chắc chắn là vậy. Anh
ấy giận là vì mình,
điều này cũng khẳng
định luôn. Bởi vì anh Thiên Du trước giờ sẽ không vì giận chuyện khác mà trút lên
đầu mình, nhưng dù mình chọc
đến anh
ấy thì
ảnh cũng chưa từng kinh khủng thế này. Anh
ấy rất
đau
đớn, mình có thể cảm nhận được. Lúc
đi anh
ấy cũng không thèm nhìn mình, tay còn cuộn lại như nắm
đấm.
Rốt cuộc
đã có chuyện gì xảy ra? Tâm trạng của
Kì Húc thoắt rơi xuống
âm. Cậu
đứng một hồi, xiết chặt bàn tay, xách mấy hộp cơm quay về phòng.