Chương 8

Hai người lại bắt đầu nắm tay nhau khóc, thể hiện trọn vẹn nỗi buồn sinh ly tử biệt.

Còn chưa đủ khiến người ta chán ghét, Trình Vô Song còn giương mắt khıêυ khí©h, nhếch môi cười với ta.

Nhưng khi tiểu thư của các gia tộc quyền thế phía sau vỗ tay cổ vũ nhiệt liệt, nàng ta sốc đến mức ước mình có thể ngất xỉu ngay tại chỗ.

“Trà bánh hôm nay ta mời.”

"Lần sau có trò hay miễn phí thế này nhớ mời bọn ta cùng xem nhé!"

Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Như Trác dán chặt vào ta.

Ta vỗ tay khen ngợi: "Hầu gia quả nhiên là người từng sủng con hát, diễn hay lắm!"

Hắn mất mặt xấu hổ một hồi, tức giận trừng mắt sắp nứt ra, cũng không dám trước mặt mọi người vạch mặt với ta.

Trình Vô Song ở trước mặt người khác trở về dáng vẻ con hát bỉ ổi, bị người chê cười nổi giận đến phát bệnh, Thẩm Như Trác ở lại chăm sóc suốt bảy ngày, ngày thứ tám hắn quỳ trước mặt Thẩm phụ Thẩm mẫu: "Song Nhi đã có thai, ta nhất định phải cho nàng danh phận!"

“Con cháu Thẩm gia cũng nên nhận tổ quy tông.”

Mẹ chồng mấy ngày trước vẫn kiên quyết đứng về phía ta, sau khi nghe tin Trình Vô Song có thai, sắc mặt thả lỏng dò xét sắc mặt ta: “Nam nhân tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường, huống hồ là cốt nhục Thẩm gia ta sao có thể lưu lạc bên ngoài.”

"Cuối cùng đều gọi ngươi là mẫu thân, tiện nhân kia thì coi là cái thá gì!”

"A Ninh, quá bướng bỉnh sẽ không tốt cho danh tiếng của Hộ quốc công phủ."

Khi Thẩm Như Trác ngỏ lời cầu thân ta, phụ thân mẫu thân lo lắng hắn có người trong lòng, sợ ta chịu khổ.

Thẩm mẫu vỗ muốn nát ngực thề sẽ thương ta hơn cả con ruột.

Nhưng trong vòng năm năm, bà ta đã quên mất lời hứa của mình, đã tính đến việc nạp thϊếp cho Thẩm Như Trác từ lâu.

“Song Nhi đơn thuần, không thể so với ngươi tâm tư nặng nề. Chỉ cần cho nàng một danh phận đứng đắn, một viện nhỏ, nàng sẽ mang theo hài tử sống yên ổn qua ngày, không uy hϊếp ngươi cái gì.”

“Gánh cái danh đố phụ đối với ngươi cũng không tốt. Ta và ngươi là phu thê không nên vì người ngoài mà huyên náo đến mức khó coi.”

Ta ngước mắt lên liếc nhìn Thẩm phụ, ông vẫn đang ôm l*иg chim, ríu rít trêu chọc chú chim vàng anh nhỏ, ngoảnh mặt làm ngơ trước sự lo lắng lúc này.

Chim vàng anh sống trong chiếc l*иg làm bằng gỗ lim, ăn thịt nai bằm, uống nước suối, nó còn cao quý hơn con người.

Thẩm gia nhờ vào Tạ gia ra mới có thể sống an nhàn, đến mức họ đã hoàn toàn quên đi những khó khăn đã trải qua.