Trình Vô Song mặc áo bào trắng như trăng, lông cáo đỏ rực, mùa đông đứng cúi cổ dưới gốc cây khô, giống như một cành tuyết mai.
"Ta xem ai dám! Ngươi xông vào nhà dân, ta có thể kiện ngươi lên quan phủ!"
Quản gia mỉm cười đáp: “Tất cả đều là tài sản của Hầu gia ta, nên xử trí như thế nào chưa tới lượt người ngoài xen vào.”
"Là ta cầm ngân phiếu mua, là tài sản của ta."
“Ngài còn không có thân phận tự do, làm sao có thể có được tư cách mua tài sản? Lão phu nhân nói, động đến quan phủ chỉ là mất thể diện, ngài có thể tự lo liệu."
Trình Vô Song sợ Thẩm lão phu nhân hung hãn thô tục, không dám tùy tiện trả lời.
Quản gia ngày càng làm càm, chắp tay nhưng lại cười khẩy: "Lông cáo ngài đang mặc là hồi môn của phu nhân, cũng làm phiền ngài vật về nguyên chủ!”
Đáng tiếc lông cáo còn chưa mặc ấm đã bị ma ma lột ra.
“Đốt nó đi, dính phải mùi hồ ly lẳиɠ ɭơ, phu nhân chạm vào sẽ buồn nôn.”
Bị sỉ nhục, Trình Vô Song thay áo choàng trắng, đứng run rẩy trước gió.
Chỉ có Thẩm Như Trác bị Diêu cô cô chặn lại trong nhà, khổ cho nàng diễn kịch không ai đối diễn.
Ta đang ngồi trên lầu xem kịch hay, Trình Vô Song lại nhìn thấy ta.
Nàng ta nghiến răng lao tới, trừng mắt đỏ hoe nhìn ta: "Dùng cái này nhục nhã ta, là muốn đuổi ta đi sao?”
"Được, ta đi cho ngươi xem, xem ngươi giải thích với Hầu gia như thế nào!"
"Ồ, chỉ cần ngươi không chết, ta sẽ luôn có cách để giải thích."
Nàng nhìn ta lạnh lùng, rồi cầm theo một túi nhỏ, dụi khóe mắt muốn rời kinh.
Thẩm Như Trác, người được nha hoàn thϊếp thân của nàng ta mời tới, chạy đến ngăn cản: “Nàng muốn đi nơi nào? Một cô nương yếu ớt như nàng rời khỏi ta phải sống như thế nào!”
“Biết nàng đã chịu ủy khuất, có đến cũng đã chậm!”
Trình Vô Song lau nước mắt: "Song Nhi là người dư thừa, không nên xuất hiện ở Thịnh Kinh náo nhiệt. Hãy để Song Nhi đến từ đâu thì về nơi đó. Dù sao thân thể ti tiện, mặc dù xin ăn bên đường cũng có thể sống qua ngày, Hầu gia vì Song Nhi bị người khinh bỉ, Song Nhi thật sự đau lòng.”
"Song Nhi rời đi, Hầu gia phải tự chăm sóc bản thân, sau khi trở chung sống hòa thuận với phu nhân. Đừng nhớ Song Nhi nữa, khiến phu nhân phải tức giận.”
Nói xong, Trình Vô Song dứt khoát xoay người, lau nước mắt, để lại cho Thẩm Như Trác một dáng vẻ cô đơn bất lực.
Đôi mắt của Thẩm Như Trác cuối cùng cũng đỏ lên, kéo người vào lòng: "Nàng rời đi lòng ta cũng theo nàng, giữ lại thân xác vô hồn ở Thẩm gia có ý nghĩa gì!”
“Đừng đi, vì ta ở lại có được không?”