Trình Vô Song kinh ngạc ôm ngực run rẩy, lại bị Thẩm Như Trác đột nhiên tới kéo vào lòng: "Tạ Ninh, tại sao ngươi luôn gây rắc rối cho nàng ấy? Ta nhân nhượng còn chưa đủ sao?"
“Ngươi luôn như vậy, giả vờ thờ ơ nhưng lại tính toán chi li mọi chuyện, thật sự là ghê tởm!"
Ta bất lực dang hai tay chỉ vào mẫu thân hắn: "Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, mẫu thân lo lắng người của ngươi, cũng lo lắng tiền bạc của ngươi.”
Mặt hắn tối sầm lại, liếc nhìn ta rồi thi lễ với mẫu thân: "Nếu mẫu thân đã nhìn thấy, ta cũng sẽ không giấu người, ta rất thích Song nhi, hi vọng người có thể cho nàng một danh phận.”
"Nàng tốt ta hiếu, mẫu thân nhất định sẽ không cự tuyệt!”
Mẹ chồng chịu đựng đau đớn tát vào mặt Thẩm Như Trác lần nữa: "Ngươi thật không biết xấu hổ, nhưng Hầu phủ còn cần mặt mũi."
“Loại đồ bẩn thỉu từng ở kỹ viện, nhất định không được làm vấy bẩn cửa của Thẩm gia ta.”
Trình Vô Song bị xé toạc lớp mặt nạ trước mặt mọi người, nàng ôm lấy y phục của Thẩm Như Trác, lặng lẽ khóc, giống như đóa sen trắng nở trong gió xuân.
“Không phải ai cũng giống như Tạ Ninh, sinh ra trong một gia đình quyền thế, muốn mưa được mưa muốn gió được gió! Mẫu thân biết rõ Song Nhi thân bất do kỷ, sao không cho một người đáng thương như nàng một cơ hội ngẩng đầu làm người?"
"Làm nô tỳ ta nguyện cho nàng đường, còn Thẩm gia ta nàng nghĩ cũng đừng hòng!”
Trình Vô Song cắn môi ngăn cản Thẩm Như Trác: “Đừng nói nữa!"
“Song nhi… Song nhi không còn mặt mũi nào mà sống nữa.”
Thẩm Như Trác không chịu nổi Trình Vô Song bị ủy khuất, kéo người đến bên cạnh gay gắt nói: “Nếu các người không tha cho nàng, ta sẽ không trở về Thẩm gia.”
Mẹ chồng tức giận đến run cả tay nhưng vẫn không quên nắm tay ta an ủi: “A Ninh đừng sợ, mẫu thân sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không bao giờ cho nàng ta vào cửa.”
“Vòng tay là ta đưa hắn cầm đi dỗ dành ngươi vui vẻ, không ngờ… mẫu thân sẽ không để hắn hồ đồ như vậy!”
Ta mỉm cười không nói gì, chỉ liếc nhìn đế vương phỉ ngàn vàng khó đổi trên người bà, là đồ cưới của ta, rồi bình tĩnh rút tay lại: “Dù sao mẫu tử tình thâm, không thể vì một người ngoài như ta mà tách rời.”
Đôi mắt bà ta lóe lên, nhanh chóng lấy tay áo che cổ tay mình: "Nói nhảm! A Ninh cũng là tâm can bảo bối của mẫu thân, ta sẽ không để A Ninh chịu khổ.”
Như để chứng minh cho ta thấy, ngày hôm sau, mẹ chồng ra lệnh cho quản gia mang theo rất nhiều người đến dọn đồ đạc trong viện “Thẩm tiểu phu nhân”.