Chờ ba ngày Trình Vô Song vẫn không chịu xuất hiện, ngay cả các chưởng quầy đến tìm
cũng bị từ chối.
Nàng ta nghĩ ta không có cách đối phó, ta quay người đưa đơn lên công đường kiện nàng ta.
Quỳ trong đại sảnh, nàng ta yếu ớt sợ hãi, buộc phải ký chứng từ, trong vòng mười ngày phải thanh toán đủ bạc.
Nàng hận chết ta, lại chưa từng nghĩ đến ăn chùa uống chùa cũng có lúc mắc nghẹn.
Diêu cô cô tuy vui mừng nhưng cũng lo lắng hỏi ta làm như vậy có làm tổn thương mặt mũi Hầu gia không.
"Tổn thương là mặt của hắn, cầm về là bạc của ta.”
Một mũi tên trúng hai con chim, chuyện này sao có thể không giải quyết được?
Thẩm Như Trác, người bị phái ra ngoài chưa đầy ba ngày đã phong trần mệt mỏi trở về.
Với vẻ mặt như đang ngủ ngoài trời, hắn tức giận: "Tạ Ninh, ngươi thật sự không nể tình như vậy sao?"
Thể diện của hắn càng ngày càng mỏng, mỏng manh đến mức giống như tình cảm của chúng ta, đâm một cái lập tức rách.
"Khi ngươi vì nàng ta quên mất sinh thần của Ý Nhi, chúng ta đã không thể dùng tình cảm để nói chuyện. Huống chi trên mặt tình cảm ta đã bị lỗ vốn, ngươi còn muốn lấy bạc của ta.”
"Được rồi được rồi! Ta không thể nói lại ngươi! Từ giờ trở đi, ngươi cứ ôm lấy tiền của mình đi!”
Sau đó hắn đi vào thư phòng, tìm kiếm những vật có giá trị thuộc về hắn.
Đáng tiếc lật tới lật lui, không có mấy thứ giá trị do hắn mua.
Ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn đang bận rộn thu thập và phân loại, nghĩ đến hôm qua Diêu cô cô dứt khoát chuyển tất cả những thứ ta mua vào kho, ta không khỏi cười khẩy: "Một ít đồ này đều không đáng tiền.”
“Hầu gia yêu quý đến thế, sao không mở tư kho?”
Hắn dừng tay lại, quay người trừng mắt nhìn ta dữ tợn, rồi quay người xách chiếc túi dày cộm bước ra ngoài cửa: “Là ngươi ép ta.”
“Nàng không giống ngươi có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ta chỉ có thể dùng tất cả những gì mình có để đối xử tốt với nàng ấy.”
Ôm trong tay chiếc hộp chứa ngân phiếu và khế ước mua bán nhà, hắn rời khỏi phủ không thèm ngoảnh lại, vì hồng nhan đi giải quyết sầu lo.
Mẹ chồng thấy hắn lấy tiền, bà chua chát: "Đúng là kiếm được chỗ then chốt, còn biết cho người niềm vui!”
Ta lắc đầu: “Thông suốt là kiếm được chỗ then chốt, nhưng đồ vật đều là mua cho người trong lòng của hắn, ta cũng không may mắn như vậy."
Bất chấp trong sân mẹ chồng gà bay chó nhảy, tối đó ta cho gọi chưởng quầy đến: “Những đồ vật giá trị liên thành đều lấy ra đi."
“Nếu muốn phát tài phải dùng thủ đoạn.”.