Chương 28: Bảo Mẫu

Trong phòng bếp, Kiều Việt Tây đứng trước thớt thuần thục cắt khoai tây, Úc Lý đứng sang một bên, hai tay khoanh trước ngực nhìn một màn này, biểu tình có chút ngoài ý muốn.

“Nhìn không ra nha, tôi còn tưởng rằng cậu là loại sống an nhàn sung sướиɠ phú nhị đại kia cơ.”

Kiều Việt Tây dừng một chút: “Nhưng ba mẹ tôi quanh năm không ở nhà, tôi cũng không thích được bảo mẫu chăm sóc, cho nên bình thường đều là tôi tự nấu cơm.”

Thảo nào thái rau thuần thục như vậy, giặt quần áo cũng rất thuần thục.

Úc Lý thản nhiên nói: “Tôi không có tiền, trong nhà cũng không có bảo mẫu, nhưng tôi vẫn không biết nấu cơm.”

Kiều Việt Tây không nhịn được nhìn cô một cái: “Vậy bình thường cô giải quyết vấn đề ăn uống thế nào?”

“Công ty có cơm cho nhân viên, bình thường cũng có thể gọi đồ ăn bên ngoài.” Úc Lý nhớ lại cách sống của mình: “Đồ ăn bên ngoài ăn chán thì nấu chút mì ăn liền gì đó, dù sao tôi cũng không kén ăn...”

Như vậy vừa nhìn, cô đời trước quá thật sự rất không dưỡng sinh, cũng khó trách sẽ đột tử.

Thật ra thì cô cũng không thể xem như hoàn toàn không biết nấu ăn.

Sách dạy nấu ăn trên mạng nhiều như vậy, làm theo vẫn có thể, nhưng mùi vị thì không thể đảm bảo. Dù sao mỗi lần xuống bếp, bình thường cô cũng sẽ không muốn thử lần thứ hai.

Kiều Việt Tây đem khoai tây thái sợi đổ vào trong nồi, sau đó thành thạo xào lên xào xuống: “Trách không được trong tủ lạnh đều không có đồ ăn.”

Úc Lý: “Đó là bởi vì không có tiền.”

Kiều Việt Tây không nói nên lời.

Rất nhanh, nồi cơm điện “tinh” một tiếng, đồ ăn bên này cũng xào xong. Kiều Việt Tây bưng đồ ăn lên bàn cơm, lại múc hai chén cơm, một chén đặt trước mặt Úc Lý, một chén đặt trước mặt mình.

Úc Lý ngồi ở trước bàn, đã sớm chờ đến không thể chờ thêm được. Lúc này thấy thức ăn được mang lên bàn, cô lập tức nghiêng người về phía trước, gắp một đũa khoai tây sợi trước.

“Thế nào?” Kiều Việt Tây có chút khẩn trương nhìn cô.

Úc Lý nghiêm túc thưởng thức một chút, lập tức lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc: “Mùi vị rất ngon...”

Khoai tây sợi vừa chua vừa cay, còn rất thanh thúy ngon miệng, một chút cũng không dầu mỡ, so với rất nhiều quán cơm làm còn ngon hơn.

Kiều Việt Tây cũng không nghĩ tới, mình lại có thể được khen ngợi.

Cậu vội vàng chỉ chỉ một đĩa trứng xào cà chua khác, vẻ mặt chờ mong hỏi: “Vậy cô nếm thử món này xem?”

Úc Lý dời đũa, gắp một miếng cà chua đưa vào miệng.

“Cũng rất ngon” Cô vừa thưởng thức vừa đánh giá: “Nước cà chua rất đậm đà, là hương vị tôi thích.”

Kiều Việt Tây có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Úc Lý cũng không nghĩ tới tay nghề của người này lại tốt như vậy.

Cô lại nếm thử vài miếng, càng nếm càng cảm thấy không tệ, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Sớm biết cậu có khả năng như vậy, tôi sẽ bảo cậu ở lại giặt quần áo nấu cơm cho tôi.”

Vốn chỉ là một câu nói đùa, ai ngờ Kiều Việt Tây đột nhiên hai mắt tỏa sáng.

“Có thể không?!”

Úc Lý: “Hả?”

Kiều Việt Tây ngượng ngùng vuốt ve cạnh bát: “Thật ra tôi thật sự không muốn quay lại tòa nhà văn phòng rách nát kia nữa, nếu có thể để tôi ở lại, để tôi mỗi ngày thay đổi món ăn nấu cơm cho cô cũng được...”

Úc Lý trầm mặc.

Nói thật, trước đó cô còn chưa từng có ý nghĩ này.

Tuy rằng Kiều Việt Tây trông giống con người nhưng dù sao cậu cũng là một con quái vật, giữ cậu ta lại bên người, không thể nghi ngờ sẽ gia tăng một phần nguy hiểm cho bản thân.

Nhưng cậu ta rất giỏi nấu ăn, hơn nữa nhìn cũng rất thông minh.

...Mà lại rất biết nấu ăn.

Ưu điểm này thật sự quá mê người, Úc Lý rất khó bỏ qua.

Cô lại ăn một miếng khoai tây sợi, hơi trầm ngâm: “Cho cậu ở lại cũng không phải không được, nhưng tôi phải nói rõ ràng, tôi cũng giống như cậu không có tiền không có việc làm...”

“Tôi sẽ tự nghĩ cách kiếm tiền!” Kiều Việt Tây vội vã ngắt lời cô.

Úc Lý suy nghĩ vài giây. Nếu cậu đã nói như vậy......

“Vậy được rồi.”

Kiều Việt Tây nghiêng đầu, trông mong nhìn cô: “Ý này là...”

Úc Lý hời hợt nói: “Cậu có thể ở lại.”

“Được rồi!”