Chương 8:

Lâu Diên cười nói: “Xin chào, anh là hộ gia đình ở tầng trên, hôm nay anh quên mang chìa khóa, thợ sửa khóa phải mất một tiếng nữa mới đến nhà, anh có thể vào nhà em ngồi nhờ một lát không?”

Trong lời nói đầy rẫy sơ hở nhưng da mặt Lâu Diên đủ dày, khi nói ra sắc mặt cũng không hề thay đổi cứ như chuyện đương nhiên. Lộ Hảo Tu là một học sinh trung học nghe cái đã tin ngay, không hề nghi ngờ gì.

Sau khi nghe xong, nét mặt Lộ Hảo Tu lộ ra vẻ đồng cảm, đồng thời lên tiếng: “Hóa ra anh quên mang chìa khóa, không sao, chuyện này là chuyện không thể tránh khỏi được. Người anh em, mời anh vào nhà, anh cứ việc đợi đến khi thợ sửa khóa đến, em hoan nghênh anh.”

Vậy sao.

Lâu Diên lập tức biết được dòng chữ trên bức tường ngoài cửa là của ai.

Anh đi theo Lộ Hảo Tu vào nhà, Lộ Hảo Tu nhiệt tình mời Lâu Diên ngồi xuống, đặt điều khiển TV vào tay Lâu Diên.

“Hảo Tu, ai tới thế?”

Cánh cửa phòng ngủ chính bật mở, một cặp vợ chồng trung niên mặc đồ ngủ bước ra. Điện thoại di động trong tay người đàn ông đang trình chiếu một video ngắn, người phụ nữ đắp mặt nạ đất sét màu trắng, cả hai cùng tò mò nhìn ra ngoài phòng khách.

Lộ Hảo Tu nói: “Hàng xóm tầng trên quên mang chìa khóa ạ, anh ấy muốn xin phép ở lại nhà ta một lát.” Nói xong, cậu ta lại quay đầu nhìn về phía Lâu Diên, mặt mũi tươi tắn vô cùng hạnh phúc: “Đây là cha mẹ em, cha mẹ em dễ ở chung lắm ạ.”

Sau khi giới thiệu lẫn nhau, gia đình Lộ Hảo Tu bắt đầu thể hiện sự hiếu khách của gia đình họ. Người mẹ đi vào trong bếp nấu bữa khuya cho Lâu Diên, muốn cản cũng không cản được. Người cha thì ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với Lâu Diên, ngay cả Lộ Hảo Tu cũng không chơi đùa nữa, ngồi trên ghế khoác lác cùng cha mình. Một hồi khen ngợi cha, một hồi khen ngợi Lâu Diên, bận rộn đến độ miệng đắng lưỡi khô.

Hàng lông mày của Lâu Diên giật giật, anh đưa cốc nước trong tay cho Lộ Hảo Tu, tranh thủ để cậu ta nhân cơ hội uống nước này im lặng một lát.

Cả gia đình đều cư xử rất bình thường, Lâu Diên không hề cảm thấy có gì không ổn. Anh tranh thủ thời gian đi vệ sinh nhìn quanh nhà, không hề phát hiện ra chuyện gì không đúng.

Thứ quỷ dị kia rốt cuộc xuất hiện ở chỗ nào?

Cảm nhận nguy hiểm cho biết nguy hiểm đang ở chỗ này nhưng không thể tìm ra nguy hiểm khiến cho tâm trạng của Lâu Diên không được tốt cho lắm. Tuy nhiên anh biết càng trong thời điểm này thì anh càng phải tỉnh táo, anh không thể biểu lộ ra chút dấu hiệu nào khác lạ khiến người ta chú ý được.

Suy nghĩ kỹ một chút, đến cùng còn nơi nào chưa được tìm kiếm?

Phòng khách, phòng học, ban công, phòng tắm đều đã được Lâu Diên nhìn lướt qua, nơi duy nhất trong ngôi nhà này anh chưa đến chỉ có hai phòng ngủ và nhà bếp.

“Lộ Hảo Tu”, Lâu Diên đột nhiên lên tiếng: “Em có thể cho anh thăm phòng của em không?”

“Được chứ ạ.” Lộ Hảo Tu không nói hai lời đã dẫn Lâu Diên đi về phía phòng ngủ của bản thân, trước khi vào còn hơi xấu hổ nói: “Phòng hơi bừa bộn, anh Lâu đừng chê em nha.”

Lâu Diên nghĩ rằng cậu nhóc đang khiêm tốn nhưng khi bước vào anh phát hiện ra, lời nói của cậu nhóc hoàn toàn không phải lời khiêm tốn: “Phòng em bừa bộn thế này, cha mẹ em không đánh em sao?”