Chương 12

Hai bộ da người đã bị lột ra được móc trên móc treo như hai bộ quần. Màu đỏ, trắng và vàng của máu thịt, nhãn cầu của nhân loại đang đong đưa cùng mạch máu và mô mỡ, bộ thi thể không còn da mặt đang quay mặt về phía Lâu Diên và Lộ Hảo Tu, hốc mắt tối tăm và trống rỗng giống như vẫn còn sống khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Đồng tử của Lộ Hảo Tu co lại trong nháy mắt, mặc dù chỉ còn bộ da người nhưng chỉ cần một cái liếc mắt cậu ta vẫn nhận ra được hai bộ da người kinh khủng này thuộc về cha mẹ của cậu ta.

Dây thần kinh thị giác truyền cảnh tượng trước mắt đến não bộ, lúc này bộ não mới sinh ra cảm xúc tương ứng một cách muộn màng. Cảm giác cực kỳ hoảng sợ, tuyệt vọng và phẫn nộ cùng dâng lên trong lòng Lộ Hảo Tu khiến cho cơ thể cậu ta run rẩy một cách dữ dội. Cổ họng nghẹn lại một cách đau đớn, nuốt cũng không được mà nhả ra cũng không xong, nghẹn ngào đến mức không thể phát ra được âm thanh nào. Cơ chế tự bảo vệ trước cảm xúc quá mãnh liệt của não bộ khiến cho sự kí©h thí©ɧ quá đột ngột được xử lý, chỉ vài giây sau, những cảm xúc mãnh liệt này mới tập trung trong l*иg ngực của Lộ Hảo Tu rồi hóa thành một tiếng gào thét đau đớn và buồn bã.

Nhưng trước khi tiếng gào thét bi thương đó được thoát ra thì một bàn tay đã chặn trước miệng của Lộ Hảo Tu khiến cho tiếng gào thét đau khổ và bất lực này biến thành sự đau đớn bị ép phải nuốt xuống.

“Đừng gây ra tiếng động.” Lâu Diên nói.

“Ưm, ưʍ.”

Đôi mắt của Lộ Hảo Tu mở thật to, cậu ta nắm lấy cánh tay của Lâu Diên như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, nước mắt nước mũi của cậu ta tuôn ào ào trong nháy mắt.

Khi một đứa trẻ nằm mơ và mơ thấy cảnh cha mẹ của mình qua đời thì đều sẽ giật mình tỉnh lại, sau đó sẽ cảm thấy vui mừng vì đó chỉ là một giấc mơ, nhưng khi nhìn thấy cha mẹ mình thật sự qua đời thì đến cả gào thét cũng không được. Trong đầu Lộ Hảo Tu trở nên trống rỗng, cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào thi thể của cha mẹ mình, cơ chế tự bảo vệ của bộ não lại được phát huy tác dụng một lần nữa khiến cho nỗi đau và sự tuyệt vọng cùng cực trở nên tê liệt và xa xăm, thậm chí khiến cho Lộ Hảo Tu bắt đầu nghi ngờ rằng tất cả những gì ở trước mắt chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Sau đó, trong sự nghi ngờ như vậy, hai người Lộ Hảo Tu và Lâu Diên cùng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài phòng ngủ chính. Giọng nói quỷ dị của kẻ giả dạng thành cha của Lộ Hảo Tu càng ngày càng tới gần, rõ ràng giọng nói và ngữ điệu giống y như nhau nhưng giờ phút này nó lại tăng thêm vài phần âm u: “Con trai à, con dẫn khách đi đâu rồi? Bữa ăn khuya sắp xong rồi!”

Toàn thân Lộ Hảo Tu trở nên cứng ngắc, cậu ta không dám động đậy trong sự khống chế của Lâu Diên. Lâu Diên nhìn chằm chằm vào cửa phòng, vội vàng nói vào tai Lộ Hảo Tu: “Nếu muốn sống tiếp thì đừng hành động bất thường. Thứ đồ giả này định dùng dáng vẻ của cha mẹ em để lừa chúng ta, tốt nhất chúng ta không được vạch trần bộ mặt thật của bọn nó. Anh biết em cảm thấy rất khó chịu nhưng mà Lộ Hảo Tu à, hiện tại chúng ta không có thời gian để em ổn định cảm xúc, nếu em không muốn để cho cha mẹ của em chết một cách vô ích thì chúng ta phải sống sót trốn thoát! Hiện tại anh sẽ thả em ra, em lau khô mặt đi, cố gắng giả vờ giống y như lúc trước để lừa gạt chúng nó. Tuyệt đối không được nói nhiều, em trực tiếp dẫn anh đến phòng ngủ của em rồi chúng ta lại thương lượng hành động tiếp theo, em hiểu không?”