Chương 11

Lâu Diên vừa dứt lời thì Lộ Hảo Tu mới ngửi thấy mùi vị ngai ngái trong không khí một cách muộn màng.

Rõ ràng là mùi vị của máu.

Sương mù dày đặc từ khe hở của cửa sổ chậm rãi xâm nhập vào trong phòng, Lộ Hảo Tu nhìn đám sương mù kỳ lạ này rồi lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là mùi vị của sương mù sao?”

“Không phải đâu.” Lâu Diên dứt khoát bác bỏ suy đoán này: “Nó là mùi vị ở trong căn phòng này.”

Lộ Hảo Tu càng thêm bối rối, đôi mắt như cún con của cậu ta vừa sợ hãi vừa đáng thương nhìn Lâu Diên, cố gắng hết sức để cầu xin sự thừa nhận của Lâu Diên: “Mùi máu ở trong phòng, chẳng lẽ là họ hàng của mẹ em đến nhà sao? Nhất định là như vậy!”

Lâu Diên liếc nhìn đôi bàn tay đang run nhè nhẹ của Lộ Hảo Tu, anh biết cậu ta đang cảm thấy sợ hãi bất an nên mới cố ý giả ngu như vậy. Một đứa trẻ vừa mới vào cấp ba đã nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng… Không phải, có lẽ Lộ Hảo Tu đã ngửi thấy mùi máu tanh trong phòng trước cả anh rồi.

Mùi máu ở trong phòng, sương mù kỳ lạ ở ngoài cửa sổ và hành động không bình thường của Lâu Diên, tất cả những thứ này đều đang kí©h thí©ɧ trái tim non nớt của một đứa trẻ. Lâu Diên dám khẳng định rằng hiện tại trong đầu Lộ Hảo Tu đã xuất hiện rất nhiều liên tưởng bất ổn, thông thường thì tư duy của người trẻ tuổi sẽ mang đến trí tưởng tượng mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên, hiện tại thứ được gọi là ‘trí tưởng tượng’ này chắc chắn là sự phản bội của bộ não đối với Lộ Hảo Tu, ‘sao anh lại có thể nghĩ như vậy chứ?’, ‘trong phòng không có cái gì cả.’, ‘tất cả chỉ là nhầm lẫn mà thôi!’, vẻ mặt của Lộ Hảo Tu đã nói nên những điều mà cậu ta đang cố lấy ra để lừa dối bản thân.

Lâu Diên không tàn nhẫn đến mức ép buộc Lộ Hảo Tu nhìn rõ hiện thực, một mình anh lần theo mùi máu trong không khí, cố gắng tìm ra nguồn gốc của nó.

Sau khi vòng qua bàn trang điểm và chiếc giường đôi, Lâu Diên bước từng bước đến gần tủ quần áo. Tủ quần áo là loại cửa trượt âm tường, có tác dụng cách ly sự lan tỏa mùi hương tốt nhất. Tuy nhiên, dù có cách ly như thế nào đi chăng nữa thì khi bước đến gần tủ quần áo, mùi máu tanh vẫn càng ngày càng nặng hơn và có thể ngửi thấy một cách rõ ràng.

Lâu Diên đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng trong tủ treo quần áo này như thế nào, thậm chí anh còn biết được quỷ dị đang ẩn núp ở đâu. Đây cũng là một chuyện tốt nhưng Lâu Diên cũng không cảm thấy quá vui vẻ, bởi vì anh biết rằng vào cái đêm quái vật thức tỉnh thì sẽ lại có một đứa trẻ rơi vào địa ngục đen tối và đáng sợ - cũng giống như anh trước đây.

“Chờ đã, chờ chút!”

Ngay khi bàn tay của Lâu Diên sắp sửa kéo tủ quần áo ra thì Lộ Hảo Tu đột nhiên bước nhanh lên trước và làm thay cho Lâu Diên, cậu ta nở một nụ cười miễn cưỡng, trông còn thê thảm hơn cả khóc: “Anh Lâu, để em làm cho.”

Sau khi nói xong, Lộ Hảo Tu im lặng vài giây rồi hít một hơi thật sâu, đột nhiên kéo cửa tủ quần áo ra.

Một mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt!