“Trước khi Chu Tuyết tự sát đã từng lén đi tìm một bác sĩ mổ chính khác giúp đỡ, khổ sở cầu xin đối phương trong lúc làm phẫu thuật thì nghĩ biện pháp động tay chân một chút, cố hết khả năng để cứu một mạng của tao.
Cuối cùng, vị bác sĩ kia giữ vững y đức trong lúc mày tận lực chế tạo sự cố giải phẫu, có thể nói tao đã may mắn tránh khỏi khó khăn như một kỳ tích.
Sau cuộc phẫu thuật đó, vì tránh khỏi sự hãm hại của mày, tao bị ép ngụy trang thành một cỗ thi thể, bị đưa vào nhà xác, cuối cùng dựa vào chìa khóa được giấu trong bộ đồng phục bệnh nhân, nhân lúc ban đêm mà trốn ra khỏi bệnh viện!”
Tuy đã trốn khỏi bệnh viện, nhưng nỗi nhớ của tao với Chu Tuyết lại khiến cho tao quay trở về đây lần nữa, trở lại nơi cô ấy đã từng cứu giúp tao.
Nói tới đây, mắt Tề Đông Thăng thế mà lại ngơ ngác ngắm nhìn một nơi trong không trung, giống như đang nhìn xuyên qua bóng tối vô cùng vô tận mà nhìn thấy thứ gì quỷ dị.
“Chu Tuyết, em muốn anh quay về nơi này tìm em, anh đã tới rồi, còn em đang ở nơi nào?”
Một câu nói sau cùng này nháy mắt làm cho sắc mặt hai người Trần Mặc và lão Trương đồng thời thay đổi kịch liệt.
“Không xong!”
Cho đến lúc này, rốt cuộc Trần Mặc mới xác định sát khí cuối cùng của câu chuyện này.
Cũng không phải là chỉ Tề Đông Thăng, mà là người mang theo nỗi oán hận mạnh mẽ đến mức nhảy lầu tự sát – Chu Tuyết!
Chỉ có Chu Tuyết mới là lệ quỷ duy nhất ở trong câu chuyện này.
---
Từ đầu đến cuối, đạo cụ cốt truyện mà chuyện xưa đưa ra đều chỉ là để phong ấn con lệ quỷ Chu Tuyết mà tồn tại, nhưng cốt truyện phức tạp rắc rối trong đó lại vô tình cố ý dẫn hướng những người tham dự bọn họ lạc lối, làm cho sự chú ý của mọi người đều đặt vào thi thể mất tích, ngay cả Trần Mặc cũng từng một lần cho rằng thi thể mất tích kia chính là khởi nguồn lệ quỷ của sự kiện linh dị lần này.
Cuối cùng, chuyện xưa lại mở ra một trò vui đùa độc ác với bọn họ, ở bước ngoặt cuối cùng mới nói cho bọn họ biết rằng, Tề Đông Thăng mà bọn họ cho rằng là lệ quỷ thực ra lại chưa chết, ngược lại nỗi nhớ của Tề Đông Thăng đối với Chu Tuyết mới triệu oán linh Chu Tuyết quay lại!
Thực ra nghĩ kỹ lại chân tướng thật sự của câu chuyện này, cũng không phải là không thể tìm ra bất cứ dấu vết nào, nhất là thi thể ‘sống lại’ vào đêm đó kỳ thực chính là gợi ý đầu tiên của chuyện xưa đưa cho người tham dự. Lúc đó lão Trương đang ở phòng trực đêm phía ngoài nhà xác, nếu như ông ta không vì vô cùng kiêng kỵ đối với lệ quỷ trong chuyện xưa, mà mạo hiểm đi ra kiểm tra một phen là lập tức có thể vạch trần bí mật ‘xác chết vùng dậy’ của Tề Đông Thăng. Từ đó thay đổi hướng đi của chuyện xưa, có không đủ nhất thì cũng có thể thuận lợi phát hiện Tề Đông Thăng cũng không phải là lệ quỷ trong truyện xưa.
Trừ cái đó ra, chuyện Chu Tuyết nhảy lầu tự sát, vết thương trên người cũng là biến tướng của gợi ý cho người tham dự, trên người cô y tá Chu này cũng có tích trữ oán hận rất lớn, có đủ điều kiện để trở thành lệ quỷ, chỉ là sau khi bị thi thể mất tích hấp dẫn lực chú ý, tất cả mọi người đều quên manh mối này.
“Không phải, không đúng, thực ra là chúng ta vốn còn một cơ hội!”
Lão Trương nghe thấy Trần Mặc đột nhiên mở miệng thì lại lần nữa thay đổi sắc mặt: “Cái gì?”
“Coi như đã dùng hết kim quang chú rồi, thực ra chúng ta còn một lần cơ hội chạy trốn linh dị công kích.” Trần Mặc cắn chặt răng, vẻ mặt phức tạp nhìn Tề Đông Thăng: “Nếu như chúng ta gϊếŧ hắn trước khi hắn gọi Chu Tuyết đến, thì rất có thể lệ quỷ trong câu chuyện cũng không thể hoàn toàn xuất hiện!”
“Câu chuyện chết tiệt này, quá mẹ nó ác độc!”
Lão Trương cũng không phải người ngốc, nháy mắt vừa nghe Trần Mặc nói như vậy đã hiểu được.
- Chu Tuyết, em muốn anh quay về nơi này tìm em, anh đã tới rồi, còn em đang ở nơi nào?
Trong câu chuyện linh dị này, đây không phải giống một lời kịch mà lại giống như một lời nguyền hơn, lời nguyền triệu hoán lệ quỷ!
Tề Đông Thăng vừa nói ra những lời này, thực tế đã hoàn thành việc triệu hoán cuối cùng đối với lệ quỷ, nhưng vì khϊếp sợ đối với chân thân của lệ quỷ mà bọn họ lại bỏ lỡ cơ hội một lần nữa.
Cũng vào lúc này, Trần Mặc mới dùng cả thân thể này để biết được rằng sự biến hóa kỳ lạ và độc ác của thế giới linh dị này!
Nhưng bây giờ có nói gì cũng không kịp…
Ting… ting… ting…
Một hồi chuông quỷ dị bỗng vang lên trong quanh quẩn bệnh viện, hai người quay đầu nhìn lại, lúc này trên đồng hồ treo tường đang chỉ vào 0 giờ nửa đêm.
Theo yêu cầu trong nhiệm vụ của chuyện xưa, nếu như bọn họ không thể kết thúc cốt truyện trước giờ, thì như vậy nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, ở lại trong bệnh viện tới 1 giờ đêm.