Chương 28: Sai Lầm Trí Mạng (2)

Nhưng trong nháy mắt này, ngược lại trong đầu Trần mặc xẹt qua chút hoài nghi.

Một cái quỷ ảnh thật sự đúng là mục tiêu nhiệm vụ này hay sao?

Có phải phát triển của câu chuyện này quá thuận lợi rồi hay không?

Nếu như là câu chuyện đầu tiên mình từng trải qua, chuyện xưa khủng bố thiết kế như vậy ngược lại không có gì đáng trách, mà trên thực tế, đây không chỉ có mình là lần thứ hai bị kéo vào thế giới linh dị, mà lão Trương bên cạnh lại càng giống một người thâm niên hơn.

Chuyện xưa không chỉ cung cấp đạo cụ phong ấn, hơn nữa bản thể lệ quỷ mà bọn họ muốn tìm lại cũng thuận lợi xuất hiện trước mắt như nước chảy thành sông.

Hướng đi quá mức thuận lợi ngược lại khiến cho người ta sinh ra một loại bất an không rõ nào đó.

Nếu như không phải như vậy…

Ngay trong nháy mắt này, Trần Mặc chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, một ý nghĩ đáng sợ đột nhiên nhảy ra trong đầu.

Có phải có thể bọn họ đã sai lầm ngay từ ban đầu rồi hay không…

Sự sai lầm này đủ để bọn họ vạn kiếp bất phục!

“Lão Trương! Chờ đã!”

Tuy chưa hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận lại, nhưng Tiêu Trần vẫn rống lớn theo bản năng, đồng thời phi thân nhào tới, muốn bắt lại lão Trương đang toàn lực đánh Kim quang phù ra.

Nhưng mà… chung quy vẫn chậm một bước, lúc này đây rõ ràng ông ta đã sẵn sàng bạo phát, lúc đang đối mặt với thứ khủng bố không tên này, hoặc nói thẳng ra là đối mặt với bản thể của lệ quỷ, chỉ cần một tia sai lầm nào cũng có thể phải trả giá đại giới vô cùng trầm trọng!

Cho nên lão Trương căn bản không chút do dự mà bộp một tiếng, trực tiếp dán Kim quang phù lên người quỷ ảnh.

Thành công!



Cùng lúc đó, đôi mắt như muốn phun ra lửa của lão Trương cũng đồng thời khóa lại được lệ quỷ bị Kim quang phù ‘phong ấn’, ông ta đang đợi sức mạnh của bùa chú kích phát cùng với âm thanh hoàn thành nhiệm vụ trước giờ.

Thế nhưng…

Một giây, hai giây, năm giây, mười giây trôi qua.

Kim quang phù này cũng không giống ông ta tưởng tượng rằng sẽ cho ông ta thấy công hiệu phi phàm, chẳng những không như vậy, một chuyện làm cho lão Trương sởn cả tóc gáy càng thêm không thể tin được chợt xảy ra ở trước mắt.

Chỉ thấy một bóng quỷ ảnh đưa tay phải ra, tùy tiện xé tấm bùa vừa dán lên xuống.

Một đạo cụ phong ấn quý giá cứ nhẹ bỗng rơi xuống đất như vậy, nhanh chóng thiêu đốt thành tro tàn.

“Cái này…”

Trong nháy mắt, lão Trương mạnh mẽ lùi lại mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ khϊếp sợ cực độ, một tay còn lại đưa vào trong lòng móc ra cái đèn pin cũ kỹ, trong miệng vì kinh hãi cực độ mà không tự chủ được lẩm bẩm.

“Cái này…. làm sao nó lại mất đi hiệu lực! Không có khả năng, không có khả năng!”

Căn cứ vào quy tắc chuyện xưa, chỉ cần là đạo cụ đặc thù được cố sự chỉ định trong thế giới linh dị, tuyệt đối có thể phát huy tác dụng tương đương của nó.

Nhưng vì sao Kim quang chú mà mình tự tay dán lên lại không có cách nào sinh ra hiệu quả phong ấn đối với lệ quỷ!

Kinh hãi, sợ hãi, làm cho lão Trương vốn dĩ rất bình tĩnh cũng kìm lòng không đặng mà run rẩy.

Đúng lúc này phía sau truyền tới một tiếng thở dài.

“Không phải đạo cụ mất đi hiệu lực, mà là chính là chúng ta đã sai rồi…”

Trên mặt của Trần Mặc lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ.



“Có ý gì?” Nhất thời lão Trương ngơ ngẩn.

Nhưng mà không đợi Trần Mặc mở miệng, cái bóng vẫn luôn đứng phía sau bàn phẫu thuật đột nhiên lung lay hai cái, ngay sau đó phát ra một tràng ho kịch liệt.

“Đến cùng là các người đang nói cái gì, cái quỷ gì? Cái gì mà phong ấn?”

Ken két, lại một tia chớp chiếu rọi trên khuôn mặt nam nhân, đồng thời kéo ra một cái bóng màu đen thật dài trên bức tường trắng sau lưng.

Nói xong, hắn lại suy yếu bưng ngực lần thứ hai.

Xoẹt…

Trong bóng tối truyền ra âm thanh quẹt diêm, tiếp đó lóe ra một đường sáng, trong ánh lửa chiếu rọi ra một khuôn mặt suy nhược mà quen thuộc.

Trong ánh lửa nhảy nhót, khuôn mặt Tề Đông Thăng như ẩn như hiện, theo ánh nến chập chờn lay động qua lại sinh ra một loại cảm giác hư ảo không gì sánh được, khiến người ta trong chốc lát không cách nào phán đoán được rốt cuộc sự hiện hữu của hắn là thật hay giả, là người hay quỷ.

“Ha ha… các người sẽ không thật sự coi tôi là quỷ chứ!”

Tiếp đó hắn cười rộ lên, tiếng cười lạnh lùng khiến người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy, Trần Mặc không khỏi hít vào một hơi.

“Hẳn là các người đã đoán được nhỉ!”

“Không sai, cỗ thi thể bị mất tích ban đầu trong nhà xác chính là tôi, nhưng mà tôi cũng không chết, bác sĩ Triệu, có phải anh cảm thấy rất ngoài ý muốn hay không?”

Xoẹt…

Ánh lửa nhún nhảy phác họa một đường vòng cung lạnh lẽo trên khuôn mặt của Trần Mặc.

“Đã biết! Lão Trương, Kim quang chú không xuất hiện hiệu quả chỉ có một nguyên nhân, nguyên nhân chính là vì căn bản Tề Đông Thăng… không phải là quỷ!”