Tên bác sĩ ma quỷ Triệu Hòa Bình này, thực sự sẽ làm đến nước đó hay sao?
Mượn danh sự cố chữa bệnh mà thực hiện kế hoạch gϊếŧ người độc ác?
Rõ ràng đã biết được hết thảy nhưng không cách nào nói ra, chỉ có thể mặc cho ác ma bài bố, bất đắc dĩ tiếp nhận số chết, cho nên người chết mới có thể sinh ra oán niệm lớn như vậy rồi hóa thành lệ quỷ!
Không tốt…
Đột nhiên, một cảm giác như kim chích leo lên lưng Trần Mặc, một loại cảm giác nguy hiểm cực đoan!
Nếu như nói trong thế giới hiện thực Triệu Hòa Bình đã chết chính là ngọn nguồn cho lệ quỷ báo thù, như vậy hình chiếu vào thế giới linh dị, vào giờ khắc mà mình phát hiện ra chân tướng, hiển nhiên mục tiêu công kích hàng đầu của lệ quỷ sẽ tập trung vào chính mình.
Nghĩ đến đây, Trần Mặc lập tức soạt đứng dậy, xoay người chạy ra ngoài cửa. Cùng lúc đó, một tiếng bước chân rõ ràng đột nhiên vang lên ở sau lưng.
Một màn sương màu xám tro tuôn ra từ bên trong phòng ngủ, nó cuồn cuộn nhào tới!
Trong hành lang, ngọn đèn lúc sáng lúc tối, biểu thị lại lần nữa linh dị tập kích tới, Trần Mặc không lựa chọn đi thang máy mà là quay đầu phóng thẳng xuống thang bộ, ở phía sau anh bốc lên sương mù màu xám trào ra đuổi theo không bỏ.
Trên thang lầu, Trần Mặc lảo đảo, tốc độ chạy trốn đã tăng lên tối đa, nhưng mà sương mù dày đặc phun trào ra ở phía sau cùng với âm thanh cộp cộp vẫn càng ngày càng gần, một tia khí tức lạnh lẽo đến tột cùng như có lẽ đã chạm đến phía sau lưng…
“A a a a a a --!”
Trần Mặc điên cuồng hét lên, chạy ra khỏi hành lang, nhưng mà trong chốc lát ngắn ngủi này bầu trời tiểu khu trước mắt đã hoàn toàn tối đen, trên bầu trời, một mặt trăng màu máu tản ra tia sáng yêu dị, bốn phương tám hướng tiểu khu không có một ai, chỉ có cây cối rậm rạp giống như quỷ ảnh, bắt đầu lay động trong cơn gió âm.
Cộp cộp, tiếng bước chân kinh khủng kia vẫn quanh quẩn rõ ràng ở bốn phía, Trần Mặc quay đầu lại, nhìn thấy xung quanh tòa nhà này cũng là một màu đen đen kịt, không nhìn thấy bất cứ một ngọn đèn nào.
Không hề nghi ngờ, giống với lần trước, sức mạnh linh dị trong thế giới chung quanh đang không ngừng tăng mạnh, cùng lúc đó, một màn sương mù màu xám tro tuôn ra từ tòa nhà mà Trần Mặc vừa mới lao ra, trong sương mù sôi trào vươn ra vô số móng tay trắng hếu chộp tới lưng Trần Mặc.
L*иg ngực vì phải chạy liên tục mà đau đớn không ngớt, Trần Mặc chỉ có thể cắn răng tiếp tục chạy như điên tới cửa tiểu khu, cộp cộp, tiếng chạy nhanh hòa làm một với tiếng bước chân phía sau, cho dù không quay đầu lại cũng có thể cảm giác được lệ quỷ đang áp sát từng bước.
Nhưng mà con tim đập loạn và cơ thể đau nhức đều đang nhắc nhở Trần Mặc, anh sẽ không chống đỡ được thêm mấy phút nữa.
Phía trước ánh mắt mơ hồ rốt cuộc cũng xuất hiện cánh cổng tiểu khu, trong trạm canh gác vẫn còn sáng ngọn đèn mờ nhạt, bĩnh tĩnh hệt như thế giới kia.
Trần Mặc dùng hết toàn lực, cảm giác như trái tim mình sắp nổ tung, nhưng tốc độ thân thể đã đạt đến cực hạn…
Một cánh tay trắng bệch vươn ra từ sương mù dày đặc chộp được phía sau lưng anh.
Nhưng vào lúc này, bất chợt ngoài cổng tiểu khu đột nhiên sáng lên một luồng ánh sáng chói mắt xuyên qua hắc ám như có thực chất kia, trong ánh sáng xuất hiện một bóng người, lập tức đưa tay đẩy cửa ra bắt lấy Trần Mặc.
Cùng lúc đó, Trần Mặc thấy rõ dáng dấp người tới, chính là lão Trương lái một chiếc mô tô vọt vào cổng.
Mà trong tay lão Trương lại cầm một cái đèn pin. Không sai, chính là cái đèn pin vào lần đầu tiên anh gặp ông ta, lão Trương cầm nó ở cửa nhà xác.
Vậy mà lúc này đây, một cái đèn pin cũng là hào quang kỳ dị bùng cháy mạnh mẽ, đâu thủng bóng tối mênh mang trước mắt!
Bị ánh sáng đèn pin cầm tay soi vào, màn sương mù màu xám lăn lộn cánh tay vươn ra từ trong sương mù giống như bị đốt cháy, bỗng nhiên lui về từ sau lưng của Trần Mặc.
Cùng lúc đó, hắc ám như có thực chất cũng nhanh chóng biến mất phía sau Trần Mặc, cuồng phong xung quanh cũng dần ngừng lại, bóng cây không đung đưa như quỷ ảnh nhảy múa nữa, mà trạm gác vốn không một bóng người lại chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bóng dáng của nhân viên trực ca.
Giọng của lão Trương trầm ổn, xuyên qua cánh cổng truyền tới.
“Bác sĩ Triệu, không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Trần Mặc có chút chưa tỉnh hồn mà lau mồ hôi trán, ánh mắt Trần Mặc không tự chủ mà rơi xuống cái đèn pin trên tay lão Trương.
Cái đèn pin kia nhìn như bình thường cũ kỹ, nhưng mà có năng lực xua tan linh dị tập kích, hiển nhiên cũng là một vật phẩm bất phàm.
Thảo nào lão Trương này luôn luôn cầm nó trên tay, giờ khắc này Trần Mặc mới hiểu rõ.
“Vừa rồi là…?”