Chương 24: Ác Ma (1)

Sau khi Trần Mặc cầm nó ra, tò mò nhấn nút phát.

Sau một đoạn tạp âm rè rè, trong máy ghi âm vang lên một âm thanh quen thuộc.

“Chu Tuyết, không phải cô tính cứ tiếp tục chịu đựng như vậy chứ.”

Đây là… giọng nói của Dương Tiểu Ngọc!

Trần Mặc có chút kỳ quái, nhưng mà nghĩ lại, Dương Tiểu Ngọc và Chu Tuyết cùng làm y tá chung phòng, cho dù hai bên có quen biết cũng không có chuyện gì kỳ lạ.

Chuyện thực sự làm cho anh có cảm giác khác thường, chính là khẩu khí lúc nói chuyện của Dương Tiểu Ngọc hoàn toàn khác với giọng nói hơi phong tình lúc mình nghe được ở trong phòng làm việc.

Chuyện thực sự làm cho anh có cảm giác khác thường, chính là khẩu khí lúc nói chuyện của Dương Tiểu Ngọc hoàn toàn khác với giọng nói hơi phong tình lúc mình nghe được ở trong phòng làm việc.

Cho nên… đại khái là suy đoán của mình cũng không sai, Dương Tiểu Ngọc này thật sự là một người tham dự chuyện xưa.

Trong máy ghi âm vẫn tiếp tục cuộc đối thoại, nhưng mà phần lớn thời gian trong đó đều là do Dương Tiểu Ngọc nói chuyện.

“Không cho phép cô tiếp xúc với bệnh nhân, không cho cô đi làm, thậm chí thời gian làm việc mà công nhiên đi tới phòng bệnh giám sát cô! Triệu Hòa Bình hắn làm như thế không phải là yêu cô, mà đây là muốn chiếm làm của riêng!”

“Chu Tuyết à, lúc này cô cũng không thể mềm lòng, nếu Triệu Hòa Bình lại đối xử với cô như vậy, cô cứ giấu máy ghi âm ở bên người, ghi âm hết những lời hắn nói, việc hắn làm vào, đến lúc đó thì những thứ này đều là chứng cứ!”



“Triệu Hòa Bình, người này chính là một người điên! Cứ tiếp tục ở lại bên cạnh hắn thì cô sẽ chết!”

Đoạn ghi âm thứ nhất đến đây là kết thúc, Trần Mặc nhìn một chút, sau khi phát hiện trong này còn có đoạn thứ hai thì phát đoạn.

Ngay từ đầu đoạn thứ hai đã xuất hiện một giọng nói rất lớn, là giọng nam nhân nổi giận.

“Chu Tuyết! Tôi biết cô không phải thứ an phận gì! Đừng cho là tôi không biết cô giở trò quỷ gì sau lưng tôi, tôi mẹ nó cũng nghe được các người nói chuyện ở trong phòng bệnh!”

“Tôi đối xử với cô tốt như vậy, thế mà cô lại muốn rời đi, dám rời khỏi tôi!”

“Có phải cô muốn chết hay không!”

Rầm! Một tiếng vật nặng đánh xuống, tiếng nam nhân đè nén mà rít gào xen lẫn tiếng khóc lóc nhu nhược và cầu xin của nữ nhân, giằng co hơn mười phút.

Mà cuối đoạn ghi âm, giọng nói của nam nhân bình tĩnh đến lạ thường lại.

“Chu Tuyết, anh sai rồi… anh không cố ý, anh không cố ý hại em, chỉ là anh quá yêu em, anh không muốn để người ta cướp em khỏi vòng tay của anh! Em phải tin tưởng anh…”

“Chu Tuyết, tha thứ cho anh được không, nể tình anh yêu em.”

“Chu Tuyết, không nên rời khỏi anh… Nếu em dám rời khỏi anh, anh sẽ gϊếŧ hắn, sau đó đi tìm chết!”

Hắn hét lên như người mắc chứng cuồng loạn, chớp mắt tiếp theo đột nhiên chuyển thành giọng nói bình tĩnh cực đoan mà tàn khốc, như là đang tự lẩm bẩm, hoặc như là lời chửi mắng độc ác nào đó.



“Không phải, anh không thể trơ mắt nhìn người nam nhân kia mang em đi, anh không điên, anh biết nên làm như thế nào.”

Ghi âm đột nhiên ngừng lại ở chỗ này, Trần Mặc tắt máy ghi âm đi, trong lòng tràn đầy khϊếp sợ.

Nếu không phải Chu Tuyết để lại đoạn ghi âm này, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, dưới lớp bên ngoài ôn văn nhĩ nhã của bác sĩ Triệu lại cất giấu một khuôn mặt dữ tợn như vậy.

Rất rõ ràng, Chu Tuyết thân làm vợ đã luôn phải nhận đối đãi bạo lực của Triệu Hòa Bình trong một thời gian dài, mà cô ta vốn tính cách ôn hòa, không hề chọn cách nghiêm túc đối mặt với nó mà lại chọn yên lặng chịu đựng.

Luôn chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng cho đến khi mình nổi điên mới thôi.

Thảo nào trong ghi chép khám sức khỏe, trên người Chu Tuyết lại gặp phải nhiều vết thương như vậy, thì ra đều là do Triệu Hòa Bình hành hạ mà ra, Dương Tiểu Ngọc thân làm y tá cùng khoa, lâu dần tất nhiên những tình huống này không gạt được tai mắt của cô ta, cho nên cô ta mới cho Chu Tuyết một cái máy ghi âm như vậy, muốn ghi âm lại chuyện cô ta bị Triệu Hòa Bình bạo hành gia đình, sau này sẽ trở thành chứng cứ.

Mãnh liệt cố chấp, nghi ngờ không hề có căn cứ, hành hạ lâu dài, cuối cùng mới tạo thành Chu Tuyết trời sinh tính tình mềm yếu, bởi vì quá tuyệt vọng mà nhảy lầu tự sát!

Triệu Hòa Bình yêu Chu Tuyết là không thể nghi ngờ, sau khi Chu Tuyết tự sát, bi ai hắn thể hiện ra cũng không phải là giả tạo, chỉ là đây cũng là một loại tình cảm vặn vẹo!

Cho nên, chẳng lẽ là như vậy…

Người mà Triệu Hòa Bình vẫn luôn hoảng sợ rằng sẽ đoạt đi Chu Tuyết, lẽ nào chính là người chết trong chuyện?

Hoặc có lẽ, cuộc phẫu thuật tim Tề Đông Thăng thất bại là do dưới lòng đố kỵ quấy phá, trở thành âm mưu trăm phương ngàn kế.