Kể lể xong, viện trưởng Tần lại tha thiết khách sáo một phen.
Sau khi hiểu được đại khái tình huống là thế nào, Trần Mặc thấy thời gian không còn sớm bèn ngỏ ý cảm ơn vì sự giúp đỡ của viện trưởng Tần rồi đứng dậy ra về.
Khi anh trở lại văn phòng thì đã là tầm xế chiều.
Có lẽ do hôm nay là cuối tuần nên phía trước toà nhà không có nhiều người qua lại. Dưới ánh chiều tà, tấm biển Thời Báo Giang Thành tản ra ánh sáng tiêu điều xác xơ. Trần Mặc đi vào phòng làm việc vắng tanh không một bóng người, anh rót cho mình một ly nước rồi bật máy tính lên.
Không biết tại sao, công việc hôm nay cực kỳ trúc trắc, không hề thuận lợi một tí nào. Trong đầu Trần Mặc giống như có vô số mảnh vỡ bay tới bay lui, khiến anh cảm thấy rất khó tập trung vào công việc được. Viết chưa được mười phút, cảm giác buồn rất chi là khó hiểu cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu anh.
Theo bản năng, Trần Mặc luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng cảm giác buồn ngủ kia thật sự khó mà cưỡng lại được. Anh cứ giữ tư thế ngồi trước máy tính như vậy, không biết từ lúc nào đã nhắm mắt lại.
Hình như là đã mười phút hoặc mới chỉ mới có một phút trôi qua, dù sao cũng cũng là một khoảng thời gian rất ngắn mà Trần Mặc giật mình tỉnh giấc. Anh mở mắt ra, có hơi kinh ngạc, không biết tạo sao tự nhiên mình lại ngủ gật.
Từ từ đã.
Sắc mặt Trần Mặc lập tức xanh lè, bởi vì anh chợt phát hiện ra một điều: Tuy anh vẫn ngồi trước bàn máy tính nhưng hoàn cảnh xung quanh lại lạ hoắc lạ huơ.
Áo blouse trắng treo trên tường, tài liệu xếp chồng chất trên mặt bàn, còn có mùi thuốc sát trùng quen thuộc đang xộc vào mũi.
Trần Mặc cố đè nỗi kinh ngạc trong lòng xuống, từ từ đứng dậy quan sát bốn phía xung quanh. Sau đó anh phát hiện ra đây là một căn phòng làm việc khoảng mười mét vuông rất bình thường. Trước mặt là một chiếc bàn làm việc, bên trên có máy tính, vài tập tài liệu và một cái khung ảnh. Bên cạnh là tủ cất tài liệu, phía bên khác là móc treo quần áo, trên đó còn đang treo một chiếc chiếc áo blouse trắng.
Khung cảnh này không giống như mấy toà nhà văn phòng bình thường, nó giống đang ở trong bệnh viện hơn.
Không phải chứ!
Chẳng lẽ mình lại bị kéo vào cái nơi kỳ quái nào nữa rồi?
Trần Mặc hít sâu một hơi, cố ép bản thân phải tỉnh táo lại. Tuy mọi chuyện xảy ra quá đột ngột lại vô cùng quỷ dị nhưng trải qua sự kiện đêm qua, phản ứng đầu tiên của anh lại là tự nói với bản thân: Lúc này, cho dù thế nào cũng không được hoảng loạn.
Trần Mặc cúi đầu quan sát bản thân, trên người anh đang mặc áo blouse trắng, cổ còn đeo thẻ công tác. Anh cầm lên xem thử, đó là một người đàn ông trung niên trông khá nhã nhặn, phía dưới là ba chữ Triệu Hòa Bình và chức danh bác sĩ chủ nhiệm.
Triệu Hòa Bình? Sao cái tên này nghe quen dữ vậy?
Sau khi lẩm nhẩm đọc lại thêm lần nữa, Trần Mặc chợt nhớ ra.
Triệu Hòa Bình, bác sĩ Triệu.
Lần này, thế giới anh tiến vào thế mà lại liên quan đến chuyện đã trải qua lúc ban ngày. Thân phận anh được giao cho lần này lại là một người đã chết trong thực tế.
Không đúng, phải nói là…
Thế giới linh dị anh tiến vào lần này đã đảo ngược thời gian, quay về mấy chục tiếng trước, cũng chính là sáng sớm ngày hôm qua.
Một ngày trước khi bác sĩ Triệu bỏ mạng.
Cùng lúc đó, trên tờ giấy trắng ở trước mặt Trần Mặc dần hiện lên một ít ‘nòng nọc’ đen.
Ban đầu Trần Mặc còn tưởng mình hoa mắt, có điều mấy đường cong màu đen đó đã nhanh chóng vặn vẹo, tổ hợp lại ngay trước mắt anh, tạo thành mấy dòng chữ.
[Hoan nghênh tiến vào thế giới chuyện khủng bố, một chương mới đã bắt đầu.]
[Lần này, bạn sẽ sắm vai một bác sĩ. Mà bệnh viện nơi bạn công tác lại xảy ra sự kiện thi thể mất tích rất kỳ lạ, bất thường.]
[Câu chuyện lần này cung cấp cho người tham dự hai lựa chọn. Thứ nhất, câu chuyện chủ động kết thúc vào 1 giờ sáng ngày hôm sau, người tham dự sẽ tự động truyền tống rời khỏi thế giới linh dị. Thứ hai, khai quật ra chân tướng của sự việc và giải quyết nó. Có thể kết thúc sớm cốt truyện lần này.]
[Câu chuyện đã bắt đầu, chúc bạn may mắn.]
Vài giây sau, chữ viết bắt đầu vặn vẹo thành một đám ‘nòng nọc’ đen thui rồi biết mất không còn chút dấu vết.
Quả nhiên lại là sự kiện linh dị…
Trần Mặc đứng trong phòng, có hơi bất đắc dĩ quan sát xung quanh. Anh đã không chấp nhận lời mời kết bạn WeChat kia, thế mà vẫn chẳng thể thoát khỏi mấy chuyện quỷ dị này.
Khoảnh khắc này, không phải là trong đầu anh không xuất hiện suy nghĩ khác, ví dụ như: lập tức rời khỏi cái bệnh viện quỷ quái này.
Có điều những suy nghĩ như vậy cũng chỉ chợt loé lên mà thôi.
Hoàn cảnh xung quanh trông thì có vẻ bình thường, nhưng trên thực tế, Trần Mặc tin là mình đã nằm trong phạm vi bao phủ của sức mạnh linh dị.