Chương 5

Cùng lúc đó, tại một bệnh viện nhỏ không rõ tên trên Mễ Tư Đặc tinh, trong căn phòng tông màu đen trắng tràn ngập mùi thuốc khử trùng, một vệt máu kéo dài từ cửa ra vào đến giường bệnh, máu đen đỏ chảy dọc theo vết thương trên vai trái của người đàn ông đang nằm, tí tách tí tách rơi xuống đất. Người đàn ông tuy sắc mặt xanh xao nhưng cũng không khó để nhận ra anh ta là một người vô cùng đẹp trai.

Có lẽ người đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo chiếc mặt nạ kỳ lạ ra tay quá hung hãn, anh ngẩng đầu lên liếc người đó một cái, áp suất xung quanh càng ngày càng thấp.

"Chậm." Anh nhẹ nhàng nói, ngữ khí trầm thấp, tràn đầy cảm giác mất kiên nhẫn.

"Chê tôi chậm sao? Anh có biết vết thương của anh nghiêm trọng đến mức nào sao? Tôi phải lấy viên đạn ra rồi mới khâu lại được." Nghe giọng vẻ như là một bác sĩ còn khá trẻ, anh ta nhanh chóng khâu mũi cuối, miệng nói liên tục: "Tôi thật sự không hiểu tại sao anh lại kháng cự những dụng cụ đó như vậy, không thích thứ bên ngoài thì cũng thôi vậy, nhưng tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tiểu hắc nhà ta khác mấy thứ ngu xuẩn đó, nó có suy nghĩ của riêng mình, thế mà lần nào tới anh cũng ghét bỏ nó, còn không cho nó chạm vào, cứ tiếp tục như vậy nó cũng phải trầm cảm mất thôi.

Nghe thấy chủ nhân nói đến mình, cục than đen nhỏ đang tự kỷ rúc vào góc tường vặn cái đầu tròn trịa, tỏ vẻ ủy khuất nhìn người đàn ông, nhưng người nọ còn không thèm chớp mắt một cái.

"Nhắc anh một câu, vết thương của anh lần này có chút nghiêm trọng, tốt nhất là nên nghỉ ngơi một thời gian, nếu không lần sau gặp mặt tôi lại phải chuẩn bị chi giả cho anh mất." Sau khi khâu xong, vị bác sĩ trẻ nheo mắt, nghiêm túc không đến ba giây, đôi mắt hồ ly của anh ta nhướng lên, ngữ điệu cực kỳ gợi đòn: "Lệ đại nguyên soái, đưa vợ anh tới đây cho tôi xem với, tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều trẻ con, nhưng chưa từng gặp con nào có lông hết."

Người đàn ông bị thương này không ai khác chính là Lệ Nhung Phong, vị tướng quân trẻ nhất của Mễ Tư Đặc tinh.

"Hỏi Lake."

"Thôi bỏ đi, tên đó phòng tôi như phòng trộm vậy, đồng ý mới là lạ ấy, hơn nữa, đó là vợ anh, tôi hỏi anh ta làm gì?” Bác sĩ dừng lại, đôi mắt hồ ly hung hăng nhìn anh một cái: “Nếu anh mà dám ra tay với anh ấy, thì cũng đừng làm anh em với tôi nữa.”

“Tôi không có đứa em trai nào lớn như anh.”

Lệ Nhung Phong cuối cùng cũng nhìn anh ta một cái, nhưng lời nói ra có thể khiến người ta tức chết.

Vị bác sĩ trẻ nhìn chằm chằm Lệ Nhung Phong một lúc lâu, sau đó híp mắt liếc qua eo anh, hừ một tiếng: “Là tôi suy nghĩ nhiều được chưa, hai kẻ bề trên như các anh đúng là không có tính phúc gì cả.”

Lệ Nhung Phong nhướng mày: “Làm sao anh biết cậu ấy sẽ không khuất phục tôi?”

Đôi mắt của bác sĩ đỏ hoe: “Bớt chọc tức tôi đi!”

"Châu, anh và Lake nên tìm cơ hội nói chuyện với nhau đi." Lệ Nhung Phong vỗ vỗ vai anh ấy: "Chuyện lần đó hai người đều không sai, không cần phải dùng nó để trừng phạt chính mình."

"Tôi biết, nhưng anh ấy vốn không hề muốn gặp tôi." Bác sĩ trẻ dựa vào đầu giường, vẻ mặt chán nản: "Anh ấy chắc chắn vẫn đang trách tôi, là tôi khiến anh ấy mất đi khả năng chiến đấu, chỉ có thể trốn vào cơ giáp, không thể quang minh chính đại đứng trên chiến trường."

Lệ Nhung Phong cũng không khuyên nhủ anh ấy nữa, muốn cởi chuông thì tìm người buộc chuông, người ngoài như anh nói gì cũng vô dụng, hơn nữa bản thân anh cũng vẫn chỉ là một cậu bé thậm chí còn chưa từng nắm tay một người đàn ông nào...