Chương 9: Một ván bài xấu
Khi đó nguyên chủ mới mười ba tuổi, còn chưa đến tuổi cập kê.
Cha mẹ qua đời, con cái giữ đạo hiếu ba năm.
Trong thời gian này, Bạch Vân Huy tiếp nhận tư thục.
Ba năm sau, sau khi hết tang ông trở lại con đường khoa, lại luôn thi không đậu. Sau đó những đứa trẻ lần lượt ra đời, Bạch Vân Huy dứt khoát từ bỏ con đường khoa khảo, chuyên tâm dạy học, thuận tiện đem tâm tư thả đến trên người nhi tử.
Trong những năm này, hai vợ chồng sinh được tổng cộng bốn con trai và một con gái, ngoài thu nhập từ tư thục và thu nhập từ đất đai, lão cử nhân mỗi năm còn được nhận ba thạch gạo, đây là khoản trợ cấp cấp triều đình cấp cho cử nhân.
Hơn nữa, lão cử nhân rất yêu quý nương tử mình, nguyên chủ gần như là người quyết định mọi chuyện trong gia đình.
Làm nương tử cử nhân, cuộc sống nguyên chủ từ trước đến nay không có gì phải lo lắng mãi đến khi lão cử nhân thấy trưởng tử của mình sau khi thi đậu đồng sinh không còn tiến bộ nữa, ông mới bắt đầu lo lắng.
Ông không hi vọng các con trai mình cũng giống như ông, sống ở nông thôn một đời.
Suy đi nghĩ lại, lão cử nhân quyết định nhập sĩ, để trải một con đường tươi sáng cho con trai.
Nhà Tống trọng văn khinh võ, đối học trò đặc biệt ưu đãi, sau khi thi đậu, không muốn tiếp tục khoa khảo thì có thể đợi triều đình điều cho một chức quan, nhưng thời điểm nào được phân thì còn tùy vào khả năng cá nhân của bạn.
Lão cử nhân đem ý tưởng của mình nói cho bạn tốt đồng môn ngày xưa, hy vọng hắn có thể cho mình một lời khuyên.
Người kia ngoài miệng đáp ứng, nói là tiêu tốn chút tiền tài, tìm người ở giữa khơi thông, nói không chừng có thể thành công.
Lão cử nhân muốn sớm đi nhập sĩ, sau một hồi suy nghĩ, liền đáp ứng đề nghị của đồng môn.
Khơi thông quan hệ cần tiêu tốn rất nhiều tiền tài, trong nhiều năm, vợ chồng nguyên chủ đã nuôi dưỡng bốn đứa con trai và một đứa con gái, chi phí bỏ ra không hề nhỏ, mặc dù trong tay có chút vốn liếng nhưng để khơi thông quan hệ thì vẫn có thiếu không ít.
Nguyên chủ cùng lão cử nhân thương lượng và quyết định dùng trạch viện làm tài sản thế chấp để vay một số tiền từ tiền trang Mã gia, một hình thức cho vay nặng lãi của lão tài chủ xấu xa.
Chỉ cần quan đồ thuận lợi, những khoản nợ này có thể sớm được trả.
Mã hương thân biết mục đích của lão cử nhân, liền đưa cái nhân tình, chỉ cần tòa nhà làm thế chấp, không cần lợi tức, ai có thể ngờ rằng cái đồng môn kia cầm tiền khơi thông quan hệ, cuối cùng lại vì chính mình mưu cầu một chức huyện thừa, quay đầu bỏ đi nhậm chức.
Lão cử nhân lấy giỏ trúc múc nước công dã tràng, không thể tin được đi tìm đồng môn xác nhận thật giả, kết quả người còn chưa nhìn thấy, liền bị đuổi đi.
Lão cử nhân lòng dạ cao, ngay lúc ấy tức đến hộc máu sau khi trở về liền đổ bệnh không dậy nổi, nguyên chủ bán điền sản ruộng đất cứu mạng, miễn cưỡng trụ được một tháng, sau đó qua đời.
Hôm nay là ngày tiền trang đến đây đòi nợ, nguyên chủ không có tiền cũng không muốn giao lại khế đất trạch viện, trong lúc xô đẩy, nguyên chủ đã ngã xuống đập đầu vào khối đá gạch xanh, đoàn tụ với lão cử nhân già.
Bạch Vân Khê phun ra một ngụm trọc khí, hai vợ chồng thoải mái duỗi chân ra đi, để lại cho nàng một cái cục diện rối rắm.
Tay cầm một ván bài xấu, kêu nàng đánh như thế nào?
Đã vậy một đám tiện nghi nhi tử, đứa nào cũng một bụng đầy ý nghĩ xấu, có thể mang lên hay không thật sự còn khó nói.
Than ôi ~ xui xẻo quá, nàng đây là trêu chọc ai vậy?
Chờ Đỗ thị mang đồ ăn tới, Bạch Vân Khê vẫn như cũ không muốn chấp nhận sự thật.
"Nương, người mất máu nhiều như vậy, phải ăn nhiều một chút mới có thể bù lại."
Bạch Vân Khê nhìn cháo trắng trước mặt cùng nửa bát bắp cải hầm, ăn chút đồ ăn này chỉ đủ để nàng lót dạ không đói bụng, còn việc bổ máu thì quên đi.
Sau khi được Đỗ Thị hầu hạ uống cháo, Bạch Vân Khê xua tay nói:
Ta ngủ trưa một lát, con đi làm việc của mình đi.”
Cố gắng gượng đến hiện tại không ngủ đã là cực hạn, trước mắt nổ đầy sao.
"Vâng, nương có chuyện gì thì cứ gọi cho con nhé, "
Đỗ thị thu thập bát đũa, liếc nhìn đầu mẹ chồng rồi quay người đi ra ngoài, vừa ra tới cửa Lý thị đã đi tới để đón nàng ta.
"Đại tẩu, nương thế nào rồi?"