Chương 8: Lão nương lại nhịn ngươi một lần nữa

Chương 8: Lão nương lại nhịn ngươi một lần nữa

"Mẫu. . . Mẫu thân vì sao lại nhìn con trai như vậy?"

Bạch Vân Khê dựa vào gối đầu, nhìn bộ dáng hèn nhát của hắn, cảm thấy rất chán ghét.

"Lão đại, phụ thân ngươi đã qua đời, là trưởng tử trong gia đình, ngươi có dự định gì cho tương lai?

" Thưa mẫu thân, nhà Tống chúng ta lấy chữ hiếu cai trị thiên hạ. mẫu thân là lão thái quân trong nhà, con trai nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của mẫu thân."

Bạch An Sâm suy nghĩ, sau đó cúi đầu trịnh trọng nói.

Nghe giọng điệu không nhất quán của hắn, Bạch Vân Khê thật muốn một chân đem hắn đạp ra ngoài, rồi nhắm mắt làm ngơ.

Con mẹ nó lão thái quân, cả nhà ngươi là lão thái quân. "

"Vậy ngươi có hiếu thảo không?" Bạch Vân Khê nhìn hắn, trầm giọng nói.

"Nhi tử bất hiếu, thỉnh mẫu thân trách phạt?"

Bạch An Sâm quỳ phịch xuống đất, giờ phút này hắn rốt cuộc biết được nương hắn vẫn còn giận hắn.

"Chỉ có nữ tử và tiểu nhân khó nuôi, thánh nhân đúng là không lừa ta."

Bạch Vân Khê nắm chặt lại nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, lão nương nhịn ngươi một lần nữa.

"Cha ngươi đã không còn, tư thục sợ là cũng không tiếp tục mở được. Sau khi dùng viện tử này gán nợ, gia đình ta chỉ còn lại hai mẫu ruộng cạn và một món nợ bên ngoài hai quan là tiền khám bệnh của Dương đại phu ."

“Cuộc đời rồi cũng phải trải qua, ruộng vườn vẫn luôn là vợ chồng nhị đệ ngươi trồng trọt. Vợ ngươi ở nhà giặt quần áo nấu cơm làm mọi việc trong nhà. Từ nay trở đi, lão tứ và lão ngũ cũng sẽ phải làm tất cả những gì có thể để hỗ trợ gia đình. Ngươi thích hợp làm cái gì, chính mình trở về suy nghĩ. Dù thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng không thể thua kém mấy anh em được chứ? "

“…..Đúng vậy, con trai sẽ về tính toán kỹ càng một phen.”

Bạch An Sâm sửng sốt, nghĩ đến đại gia đình này, hắn không nhịn được da đầu đau nhức.

Nhìn thấy đại nhi tử tiện nghi rời đi, Bạch Vân Khê cuối cùng nhịn không được trừng mắt nhìn bóng lưng hắn, con người này vừa hèn nhát vừa ích kỷ, cho dù dùng trách nhiệm của trưởng tử để trấn áp hắn, sau khi cải tạo được cũng khó làm được việc lớn.

Nếu trong tay bạn có một ván bài xấu, dù bạn cố gắng thế nào thì cũng khó chơi.

Nhìn đồ đạc trong phòng, tủ hộp và bàn trang điểm đơn giản, tuy so với những đại gia tộc lớn thì không đáng nhắc đến nhưng những đồ dùng này tại các gia đình bách tính bình thường thì đây lại là những món đồ mà dù họ có dùng nhiều đời cũng không nỡ vứt đi.

Cuộc sống gia đình bách tính đã khó khăn, việc tích góp một ít tài sản của gia đình lại càng khó khăn hơn, như gia đình nguyên chủ, tổ phụ và phụ thân đều là tú tài, có công danh trong người.

Vì trong gia đình có quá nhiều con cái và thậm chí sau khi kết hôn cũng không có chỗ cho chúng ở, cho nên tổ phụ quyết định phân gia.

Mỗi nhà khi phân gia đều được trợ cấp tiền xây nhà, nhà nàng thì bố mẹ nàng chỉ sinh được một khuê nữ là nàng.

Mặc dù vậy, cũng phải trải qua ba thế hệ mới tích góp được ít gia sản, nên có thể tưởng tượng được chuyện này khó khăn như thế nào.

Không ngờ chỉ chớp mắt mọi chuyện lại đổ sống đổ biển.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nguyên chủ biết rõ không chiếm lý nhưng vẫn muốn liều mạng bảo vệ bộ trạch viện này.

Bạch Vân Khê vô lực thở dài, nằm nghiêng trên giường, sắp xếp lại ký ức trong đầu.

Nguyên chủ sống tại môt thôn gọi là thôn Liễu Thụ, trong thôn có một trăm tám mươi hộ gia đình sinh sống, được coi là một thôn trung đẳng.

Bạch gia đến thế hệ này chỉ còn duy nhất mình nàng, chỉ sinh ra một nữ nhi. Là khuê nữ duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được chiều chuộng, tạo nên tính cách kiêu ngạo và độc đoán.

Lão cử nhân đã chết chính là con nuôi của nhà họ Bạch, cũng là con rể nuôi từ bé.

Bởi vì lão cử nhân là phụ thân nguyên chủ nhặt được.

Nàng còn nhớ lúc nàng còn rất nhỏ, cha của nguyên chủ ra ngoài gặp gỡ bạn bè, khi trở về, ông bế một đứa trẻ toàn thân đầy máu, sau khi vết thương hồi phục, ông phát hiện đứa trẻ này đã mất trí nhớ. Theo đề nghị của mọi người, cha của nguyên chủ đã nhận đứa bé làm con nuôi lấy tên là Bạch Vân Huy.

Từ đó về sau, nguyên chủ có một người anh nuôi.

Bạch Vân Huy đi theo lão tú tài học chữ, mười lăm tuổi liền trúng cử nhân.

Tiền đồ rạng rỡ còn chưa bắt đầu, , cha nuôi bệnh tật qua đời, mẹ nuôi đau khổ tột cùng chịu đả kích lớn, bệnh tật không dậy được, trước khi qua đời, bà giao con gái mình cho con trai nuôi, bà nhìn hai người kết hôn mới yên tâm nhắm mắt lại.