Chương 7: Nàng là mẹ chồng ác độc?

Chương 7: Nàng là mẹ chồng ác độc?

Bạch Vân Khê nhìn hắn cúi đầu, nói:

"Là con trưởng, tuy rằng ngươi không có trách nhiệm phải chiếu cố huynh đệ, nhưng tình cảm anh em hoà thuận thì sẽ làm cho gia đình hài hoà, anh em đồng lòng lợi ích quý hơn vàng."

"Mẫu thân dạy phải, nhi tử vô dụng, khiến mẫu thân lo lắng."

Bạch An Sâm đỏ mặt xấu hổ, quay người hướng đại phu chắp tay,

"Thỉnh ngài trước tiên băng bó miệng vết thương cho mẫu thân ta."

Đại phu gật gật đầu, kinh ngạc nhìn cử nhân nương tử, vốn dĩ là người thanh cao lại kiêu ngạo, trải qua một loạt đả kích, vậy mà bắt đầu thay đổi.

Tùy tiện mở mảnh vải băng bó ra, nhìn vết máu sau gáy, đại phu cau mày nói:

"Trong nhà có rượu không? Vết thương nhất định phải rửa sạch, nếu không sẽ khó bôi thuốc."

" Có có có, còn lại nửa lọ, ta đi lấy ngay "

Đỗ thị nhìn sau gáy mẹ chồng nhầy nhụa máu, bị doạ đến sắc mặt tái nhợt, vội chạy vào bếp đem nửa hũ rượu còn lại lên.

Đó là rượu còn sót lại sau khi tổ chức tang lễ.

“Chị dâu, xin hãy kiên nhẫn một chút.”

Đại phu rửa sạch miệng vết thương, rắc thuốc bột lên, một lần nữa dùng băng vải băng bó kỹ, lại đặt xuống một bao thuốc bột.

"Ba ngày thay thuốc một lần, cẩn thận không chạm vào nước, kẻo vết thương bị mưng mủ."

"Cảm ơn Dương đại phu, tiền khám bệnh..."

Bạch Vân Khê còn chưa nói xong, đại phu đã xua tay, trực tiếp nói:

“Không cần, thuốc là ta tự mình hái trên núi, không tốn tiền.”

Cho dù muốn thu tiền, lấy hoàn cảnh gia đình này hiện nay, cũng không đào ra được một đồng.

Một phen giày vò qua đi, tiễn đại phu xong, đã giờ ngọ, Đỗ thị đứng phía trước giường, xoa xoa tay, mở miệng,

"Nương. . . Đã đến giờ làm bữa trưa rồi."

Bạch Vân Khê liếc nàng một cái, còn chưa mở miệng, liền nghe được tiếng lòng của Đỗ thị

"Mẹ chồng bị thương, tâm trạng chắc chắn không tốt, không biết bà có cho phép ăn trưa không? "

Bạch Vân Khê đen mặt, chẳng lẽ nàng là mẹ chồng cay nghiệt ác độc sao?"

Thậm chí không cho ăn cơm?

Nguyên chủ vốn là người quản lý lương thực của gia đình, phân chia đều đặn mỗi ngày, nhưng vì không có phân gia, cả một đại gia đình phải ăn uống rất nhiều, nếu không tính toán kỹ thì sẽ đói bụng, cho dù nguyên chủ có hà tiện thì lương thực của gia đình vẫn là giật gấu vá vai.

* giật gấu vá vai: (Khẩu ngữ) ví hoàn cảnh túng thiếu, khó khăn, phải xoay xở, tạm lấy chỗ này đập vào chỗ kia.

Cộng thêm việc lão cử nhân bị bệnh dài ngày, sau đó phải tổ chức tang lễ, chẳng bao lâu nữa gia đình sẽ không còn gì ăn.

Bạch Vân Khê yên lặng thở dài, chỉ vào thùng gạo trong góc:

“Mang bao gạo vào phòng bếp, múc nửa bát gạo nấu cháo, cắt thêm hai củ khoai lang, bắp cải trồng ở sân sau đã có thể ăn, nhổ hai cây hầm cùng với dưa chua để thêm món ăn, bảo Lý thị hỗ trợ ngươi."

"Vâng, nương"

Đỗ thị đặt tay che bụng xuống, nhanh chóng lấy túi vải trong thùng cơm ra rồi đi vào bếp như một cơn gió, tựa như sợ đi chậm một chút thì Bạch Vân Khê sẽ đổi ý.

Nhìn bóng lưng của Đỗ thị, Bạch Vân Khê khoé mắt giật giật, được rồi, nàng chỉ là một bà mẹ chồng xấu tính mà thôi.

"Lão nhị, ngươi mang lão tứ lão ngũ đi thu dọn túp lều ở đầu thôn, chỗ nào cần sửa thì sửa, cần quét dọn thì quét dọn."

"Vâng, nương."

Chớp mắt, bên trong phòng chỉ còn lại lão đại Bạch An Sâm.

Nhìn thấy mọi người được mẫu thân phân công công việc chỉ có hắn là bị phớt lờ, Bạch An Sâm có chút bất an, nhưng nghĩ đến việc ba ngày nữa phải sống trong túp lều, hắn lại cảm thấy tức giận không thể giải thích được.

"Hắn là trưởng tử, có quyền tự quyết định "

"Phụ thân mất rồi, huynh trưởng như cha, cả nhà đều phải nghe theo hắn mới đúng. . . Kể cả mẫu thân."

Bạch Vân Khê nghe trong thanh âm của hắn tràn đầy oán hận, trong lòng đồng thời cũng oán trách đứa con hư như vậy, cải tạo cái rắm, một cái cây đã bị sâu mọt từ gốc, có thể thay đổi mới là lạ.

Bị mẫu thân vẫn nhìn chằm chằm, Bạch An Sâm từ tức giận chuyển sang lo lắng, nghĩ đến những biến cố của ngày hôm nay, hắn không hiểu sao lại có chút chột dạ.

-

Ghi chú: câu chuyện mới của Thu Phong, vẫn theo phong cách viết là làm ruộng văn, tăng thêm môt chút yếu tố đặc sắc, lưu ý một chút, cuốn sách này không có CP. . .