Chương 2

Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền tới, Savannah không khỏi run lên. Cô cứng nhắc quay người lại nhìn chàng trai cao lớn đang khoanh tay phơi nắng, cảm thấy như đang bị chọc tức. Trong lòng cô hoảng sợ, nhưng lại mạnh miệng nói: “Reborn, anh đừng có mà quá đáng, ba mươi năm ở Hà Đông, ba mươi năm ở Hà Tây, anh có biết ở Trung Quốc có câu nói rằng dạy được đệ tử thầy chết đói không hả. Anh đừng có mà ức hϊếp người khác, nếu sau này tôi trở thành vua của giới này, tôi chắc chắn sẽ bắt anh…”

“Đồ ngốc.”

“A!”

Cô ấy lại bị đánh nữa.

Phía trước của cô tối sầm lại, bóng dáng của anh cứ từ từ mờ dần đi, hàm dưới của cô được nâng lên bởi một thứ gì đó cứng và lạnh buốt.

Cô hé mở mắt ra, cắn răng chịu đựng, nước mắt cô chảy ra vì bị ánh nắng chiếu vào.

Súng trong tay anh ép vào cổ cô khiến cho mặt cô đỏ ửng lên vì không thể thở được.

Anh thấy vậy cười mỉa mai, ra lệnh: “Gọi thầy, đồ ngốc nghếch.”

Đây không phải chỉ là một cái xưng hô thôi sao? sao anh lại để ý như vậy làm gì? Tôi cứ muốn gọi là Reborn! Reborn! Reborn! Reborn!

Savannah phẫn nộ nhưng người ở trong mái hiên không thể không cúi đầu. Với lại ánh mặt trời chiếu vào mắt cô làm cô không thể chịu nỗi được nữa.

“Reborn…” Cô mím môi, do bị ánh nắng kí©h thí©ɧ nên đôi mắt cô đỏ hoe, hơi co giật, lông mi run rẩy, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, giọng nói có chút khàn khàn: “Thầy.”

Mọi người thấy thế đột nhiên im ắng.

“Thầy…” Cô không thoải mái cử động cổ vài cái, duỗi đầu móng tay gõ nhẹ vào súng của anh: “Súng của anh cứng quá, anh có thể lấy lại trước được không? Cổ họng tôi khó chịu quá.”

Anh không nói chuyện, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt hơn.

“Ha.”

Đột nhiên, anh cười lạnh rồi thu súng lại, sau đó không chút do dự xoay người rời đi.

“Có bệnh à?” Savannah ngồi dậy, sờ cái cằm đang đau nhức, nhìn anh đang rời đi mà nhe răng nghiến lợi, “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ gϊếŧ anh!”

Thân hình của anh dường như khựng lại một chút.

Nhịp tim của cô như bị lỡ mất một nhịp, cô lập tức hét lên: “Đi thong thả nha! Thầy Reborn! ”

Reborn, là một sát thủ nổi tiếng người Ý, năm nay 20 tuổi, hơn 10 năm trong nghề, đây là lần đầu tiên anh làm gia sư, cũng là thất bại anh gặp phải trong sự nghiệp. Học sinh đầu tiên trong đời của anh, là người thừa kế của một băng đảng xã hội đen Trung Quốc, liên minh cùng với Vongola, Savannah Lâm, là một đứa trẻ hoàn toàn có vấn đề. Điều này có lẽ là do từ nhỏ cô đã sống cùng mẹ tại Trung Quốc, không được dạy dỗ như là một người thừa kế thực thụ, thể lực của cô vô cùng yếu, như kỹ năng cần có của mafia đó là bắn tỉa, cô cũng không biết gì, chỉ biết cầm cây chổi lau quơ tới quơ lui. Ngoài ra, đến khả năng ngoại ngữ cơ bản cô cũng không nắm được, chỉ có thể dùng tiếng Ý để nói chuyện, nhưng lại không thể viết được, chữ viết như là gà mổ, chẳng khác nào mù chữ. Một thành viên của mafia có thể không cần nhiều kiến thức như vậy, nhưng là một người cầm đầu thì không thể không có. Vì vậy cho nên Reborn ngoài dạy cô nắm giữ những kỹ năng bắt buộc của một người thủ lĩnh, còn phải dạy cô tiếng Ý, để cô ra ngoài không bị xấu mặt.

Trong phòng, hai tay Savannah cầm lấy quyển sách, hai vai căng cứng, vai cũng thẳng tắp, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào những chữ như kiến bò ở phía trước, đầu óc giống như bị đả kích rất nghiêm trọng, trống rỗng.