Chương 9: Bạch nguyệt quang của cô.

Một tuần sau, phòng họp của Tập đoàn Tây Nam.

Kỳ Tư Diễn mặc bộ vest xám khói lẳng lặng ngồi dưới sân khấu nghe báo cáo công việc, người đang phát biểu là giám đốc mới của Linh Điểm, anh ta chỉ vào một chương trình phỏng vấn có tên là ‘Lắng nghe’ nói:

“Tháng này, chương trình của chúng ta vẫn giữ vững vị trí số một so với các chương trình tương tự, tăng đều đặn 1% so với lần phát hành trước một chút.” Đổng Thần nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc bộ đồ trắng dưới sân khấu cười nói: “Đều là nhờ công lao của cô Kiều Thi Nhã.” Cô gái trẻ tuổi được gọi tên mỉm cười, trời sinh cô nhìn sáng sủa, thoạt nhìn rất có dáng điệu của nhân vật chính: “Cám ơn giám đốc.”

Cô quay đầu nhìn Kỳ Tư Diễn, đáy mắt hiện lên sự ngưỡng mộ không chút che giấu: “Chính là quyết định sáng suốt của Kỳ tổng mà chương trình được thay đổi đến khung giờ vàng.

Kiều Thi Nhã vốn là một người nổi tiếng trên Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc, chỉ trong ba năm ngắn ngủi tham gia đài, cô ấy đã đưa chương trình pháp luật khô khan trên Đài truyền hình tăng lên vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng, nhờ vào phong cách dẫn chương trình thanh nhã tự tin và tri thức đã có được đông đảo người hâm mộ, chính vì thế cô liên tiếp đạt được danh hiệu ‘MC được yêu thích nhất’.

Tập đoàn Tây nam đưa cành ô liu ra Kiều Thi Nhã không chút do dự cầm lấy, Kỳ Tư Diễn lại càng hào phóng sắp xếp thời gian phát sóng của chương trình của cô vào đúng tám giờ, kể từ đó mọi người nói bóng nói gió hai người không ngừng.

Kiều Thi Nhã đối với điều này cũng rất mong chờ, ai cũng viết Kỳ Tư Diễn là là người đàn ông kim cương được xếp thứ năm mọi người đều chạy theo, nếu như có thể từ giả thành thật thì đối với cô không còn gì tốt hơn nữa.

Kỳ Tư Diễn đang xoay một cây bút Montblanc màu đen trên tay, sau khi nghe báo cáo xong anh hỏi: “Cô đã quyết định khách mời phỏng vấn tiếp theo chưa?”

“Là ca sĩ Lâm Vũ San.” Kiều Thi Nhã trả lời anh: “Cô ấy gần đây vừa rời khỏi nhóm theo đuổi ước mơ để bắt đầu sự nghiệp solo lại còn công bố tình yêu, có đầy đủ các chủ đề, chúng ta cũng đã chuẩn bị xong hết.”

"Đổi thành Lam Yên đi." Kỳ Tư Diễn gõ cây bút trên tay xuống bàn, mặt không chút cảm xúc nói: “Cứ quyết định vậy đi.” Nói xong, mọi người đều trố mắt nhìn nhau, mặc dù Lam Yên là nghệ sĩ múa ba lê nổi tiếng trong và ngoài nước nhưng độ nổi tiếng không thể so được với Lâm Vũ San, ếu làm tập này thì rating chắc chắn sẽ giảm đáng kể.

“Kỳ tổng.” Kiều Thi Nhã vẫn duy trì nụ cười ung dung: “Nếu xét về tỷ suất thu về, phỏng vấn Lam Yên không thu hút lắm, anh thử suy nghĩ lại xem.”

“Danh sách khách mời phỏng vấn trước đây ai là người quyết định?”

“Là tôi.” Đổng Thần đứng dậy, dù biết là anh ta là người tham tiền háo sắc, dựa cái chức giám đốc này âm thầm hốt không ít tiền, chương trình ghi hình lần này để Lâm Vũ San cũng có chỗ tốt: “Kỳ tổng, chúng ta đang thương lượng với ekip của Lâm Vũ San nhưng nếu đột ngột đổi ý sẽ không tốt.”

“Chương trình này đã phỏng vấn các ngôi sao giải trí trong gần nửa năm. " Ánh mắt Kỳ Tư Diễn lạnh lẽo nhưng kiên nghị: “Tôi nhớ ý định ban đầy của giám đốc Uông khi thành lập nó là mong muốn có thêm nhiều người có đóng góp thiết thực cho xã hội sẽ được phát hiện.”

Đổng Thần còn chuẩn bị tiếp tục ý kiến bị Kiều Thi Nhã trừng mắt, yết hầu Kỳ Tư Diễn theo động tác nuốt lên xuống, thấp giọng nói: “Trước mắt cứ như thế đi.”

Sau khi rời khỏi công ty anh nhận được một cuộc gọi lạ.

“Kỳ tổng, cô ấy không ở trường.”

Kỳ Tư Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ không chút ngạc nhiên trước câu trả lời như vậy: “Đi theo không?”

“Có.” Người đàn ông bên kia tiếp tục nói: “Cô ấy ở Hoa viên trung tâm nghĩa trang.”

“Biết rồi.” Kỳ Tư Diễn nới lỏng cà vạt, trong lòng chợt cảm thấy phiền não.

“Lão Triệu, đến Hoa viên trung tâm.”

**

Ở góc nghĩa trang trong khu vườn trung tâm, chiếc áo dài đen của cô gái lấm lem bùn đất, cô cúi xuống đặt một bó hoa diên vĩ trước bia mộ.

Chàng trai trong bức ảnh đen trắng trẻ trung, điển trai, cười rạng rỡ, bên dưới có dòng chữ nhỏ:

Tạ Lan Chi, 1999-2019.

Những hình ảnh trước đây lần lượt hiện ra trước mặt, Giang Ly nhìn tấm ảnh này, lòng đau đớn như ngâm trong thùng nước chua.

“Anh Lan Chi.” Cô cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng nước mắt vẫn cứ như tràn đê.

“Anh thật quá đáng đúng không?” Cô tái mặt cười nhạt: “Vì anh đi rồi nên em không muốn trải qua sinh nhật nữa.”

“Năm nay em đã mười tám.” Cô lau nước mắt, hít một hơi: “Chờ hai năm nữa em sẽ lớn bằng anh Lan Chi.”

“Sau đó em sẽ già hơn anh.” Hai tay Giang Ly run rẩy lau bụi trên ảnh: “Đến lúc đó em sẽ không gọi là anh nữa.”

Cô vuốt ve sợi dây chuyền hổ phách hình trái tim trên ngực mà Tạ Lan Chi mang từ Vân Nam về cho cô, kể từ đó cô chưa từng tháo nó ra.

“Năm nay, một năm nữa không có anh, ở nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện.” Cô ngồi xổm trên mặt đất nói nhỏ với bia mộ: “Cha mẹ em cũng qua đời rồi, thêm thế giới này chỉ còn mình em.”

“Nếu anh ở đây thì anh sẽ còn yêu em.” Giang Ly không nói nên lời, nước mắt rơi: “Chỉ là em cũng hiểu rồi, trên đời này ai cũng là người cô độc cũng sẽ một mình rời đi, nếu như vậy thì con đường phía trước không còn đáng sợ như thế nữa.”

“Chẳng qua là em…rất nhớ muốn nghe anh nói một tiếng sinh nhật vui vẻ.”

Cô yếu ớt quỳ trên mặt đất, vùi mặt vào lòng bàn tay khóc thút thít.

Cách đó không xa, người đàn ông dập tàn thuốc cô đơn nhìn chằm chằm về phía cô.