Chương 2: Thật không có biện pháp bắt em

Giang Ly khó chịu quay đầu đi chỗ khác..., biết mình không đấu lại Kì Tư Diễn, trong phòng đột nhiên rơi vào yên lặng. Nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, mỗi động tác đυ.ng chạm của Kì Tư Diễn chính là khıêυ khí©h, cô cau mày cắn chặt răng không muốn để cho đối phương có cơ hội được đắc ý.

Khuôn mặt Từ Thanh Ngạn hiện lên trong tâm trí cô, cô vẫn còn nhớ vẻ mặt hắn cầu xin trước rời đi, nắm tay cô nói vô số lời xin lỗi.

Giang Ly vốn tưởng rằng hắn ta miễn cưỡng chấm dứt mối quan hệ này nhưng bây giờ mới hiểu lời xin lỗi đó chính là vì sám hối vì đã bán cô.

Ánh mắt cô dần trống rỗng, khóe miệng cười tự giễu.

Sở dĩ cô ở bên Từ Thanh Ngạn chính là vì ngoại hình của hắn có phần giống với người đó.

Kể từ khi người đó rời đi, Giang Ly vẫn luôn tìm kiếm ai đó có thể thay thế anh ấy, sự xuất hiện của Từ Thanh Ngạn đã mang lại chút an ủi cho trái tim trống vắng của cô.

Nghĩ vậy cô nắm chặt tay, nếu lúc này có dao cô nhất định sẽ không chút do dự đâm vào tim hắn, từ trên cao nhìn hắn cầu xin tha thứ cho đến khi máu tươi khô đi mới thôi.

"Còn đang nghĩ về hắn sao?" Kì Tư Diễn buông cổ tay cô ra. đi đến trước bàn rót một ly nước đưa cho cô: "Uống đi." Giang Ly hung dữ chìn chằm chẳm anh, khóe miệng Kì Tư Diễn hơi nhếch cảm thấy cô có chút buồn cười: "Yên tâm."

"Nếu tôi muốn làm gì thì em còn có cơ hội trừng mắt với tôi sao?" Giang Li nhân ly nước từ trong tay anh uống ừng ực vài hớp là hết, nhiệt độ nước vừa phải khiến cô thanh tỉnh chút: "Nói đi." Kì Tư Diễn đút hai tay vào túi quần: "Sao em quen được hắn?"

"Học viện múa." Giang Ly cúi đầu nói: "Hắn là nhân viên bảo vệ trường."

"Phốc."

"Tôi quen hắn như thế nào thì liên quan gì đến chú." Cô đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tức giận: "Chú nghĩ nhiều rồi, tôi..."

Vẻ mặt Kì Tư Diễn khẽ thay đổi, ánh mắt lạnh lùng lộ ra chút khinh thường: "Khẩu vị thật không tồi, người như vậy mà em cũng để ý được?"

"Liên quan gì đến chú."

"Quen nhau bao lâu rồi?" Ánh mắt của anh đảo qua vòng cổ hổ phách của cô: "Trước khi đến nhà tôi sao?" "Ừm." Giang Li thừa nhận: "Được hơn ba tháng."

"Không nghĩ ra." Kì Tư Diễn lấy áo khoác vest của anh đưa cho cô ý bảo mặc vào:

"Ly Ly nhìn thông minh như vậy nhưng lại dễ bị dụ dỗ như thế."

Căn bản cũng không để ý cũng chẳng quan tâm hắn.

"Được." Khớp tay Kì Tư Diễn lộ rõ, các ngón tay thon dài vuốt nhẹ cằm của cô có vẻ không quan tâm.

"Tôi thật muốn biết những lời em nói là thật hay giả."

"Đi thôi." Anh từ trên cao liếc nhìn cô một cái, trước khi đi dặn lại: "Xe ở dưới khách sạn, tôi sẽ gọi phục vụ dẫn em xuống."

Sau khi Kì Tư Diễn rời đi không bao lâu có nữ nhân viên đẩy cửa đi vào, thuốc còn chưa tan hết nên tay chân Giang Ly không thể hoạt động linh hoạt.

Họ cùng nhau để cô lên xe lăn và đưa cô xuống cầu thang.

Vừa lên xe cơn buồn ngủ ập đến, Giang Li rốt cuộc không kiềm được mà nhắm mắt lại, Kì Tư Diễn ngồi cạnh cô nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, phân phó tài xế:

"Lão Triệu, về nhà trước."

"Kỳ tổng." Tài xế nhắc nhở: "Lát nữa sẽ có một hội nghị, có cả ban lãnh đạo cấp cao của công ty sẽ đến tham dự."

"Tôi biết." Trong tay Kì Tư Diễn cầm một quyển tạp chí "The Economist", ánh mắt anh dịu dàng nói: "Hoãn lại ngày mai đi."

Nói xong anh liếc mắt nhìn Giang Ly đang ngủ say.

Đứa nhỏ này chỉ thêm việc cho anh.

Giang Ly mơ màng ngủ, đầu óc choáng váng cảm thấy giống như có một vòng tay có lực ôm lấy cô, cô nằm trong ngực mạnh mẽ của người kia cảm thấy yên tâm lạ thường. Những âm thanh trong mơ cứ như xa như gần, cảnh tượng thay đổi liên tục. Đầu tiên là khuôn mặt tuyệt vọng của mẹ, sau đó là tiếng cười khúc khích của cô trong đám tang của cha. Lúc Giang Ly tỉnh lại trời đã tối, mồ hôi lạnh chảy ra từ lòng bàn tay, lưu luyến quá khứ, trong lòng như bị như bị những tảng đá đè lên, không thể nhặt lên cũng như không thể vứt bỏ được.

Bật đèn lên, uống một ngụm nước, ngoài cửa vang lên tiếng sột soạt, cô ổn định tâm tình rồi mới mở cửa. Đèn dưới phòng bếp vẫn đang sáng, Kì Tư Diễn mang tạp dề quanh người, đưa lưng về phía cô, hơi nước vừa bốc lên từ từ trong nồi thì thấy anh bỏ bông cải xanh đã cắt sẵn vào.

"Dậy rồi thì ngồi xuống ăn luôn đi." Anh không quay đầu lại, lạnh lùng nói.

Giang Ly trợn mắt nhưng cũng không nhịn được tò mò.

Đây là lần đầu thấy Kì Tư Diễn sau khi cô đến đây được hai tháng, trước kia hai người họ chạm mặt nhau rất ít, đều có người giúp việc lo cơm nước, không hiểu sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh để tự làm vậy chứ?

Cô chống cằm tò mò nhìn về phía người kia đang đứng, dáng người Kì Tư Diễn có chút giống với cha cô, chỉ là anh cao hơn ông ấy nhiều.

Hai người họ có dáng vẻ hao hao nhau nhưng Kì Tư Diễn đẹp trai hơn, khí chất cũng lạnh hơn, lúc đến gần khiến cho người khác cảm giác như rơi vào vực sâu.

Anh nấu hai món Ý, mỳ Ý sốt thịt xông khói và salad gà nướng, Giang Ly cau mày nhìn pho mát ít ỏi trong món mì ống: "Ít quá."

"Ăn ít thôi." Kỳ Tư Diễn nhắc nhở, Giang Ly mới nhớ tuần sau học viện múa kiểm soát cân nặng nên đành từ bỏ. Cô cảm thấy bực bội không dám cáu giận với Kỳ Tư Diễn, chỉ có thể trút cơn tức lên cái bàn trước mặt. Kỳ Tư Diễn lúc ăn không thích nói chuyện, cái này giống y chang cha của cô.

Nghĩ đến những chuyện nhà trước đây cô liền thấy bất an, lòng nóng như lửa đốt.

Hai tháng trước, trùng hợp thay cha cô Kỳ Minh bị chôn vùi trong biển lửa cùng với người tình.